"Tôi là một người trong tay không lấy một tấc sắt, trên mặt đất không có chỗ nào dừng chân. Chẳng qua mình là một thằng tay không, chân trắng, sức yếu, tài hèn lại đòi vật lộn với hùm beo có nanh dài, vuốt nhọn. Dù sao mặc lòng, tôi vẫn cứ hăng-hái đi tới. Tôi vẫn muốn đổ máu ra mua Tự-Do." ** Phan Bội Châu **

 

Biết Tỏ Cùng Ai

 

Ai nối đường tơ trong tiền kiếp

cho duyên chờ mãi đến ngàn sau!?

Xuân thắm phai dần trong nuối tiếc

Vạn dặm trời mây lạc mất nhau!

 

Từng cơn sóng xô đời bát ngát

Từng bước chân quanh quẩn, lạc loài

Tình yêu khô khốc như sa mạc

Ngày đến, đêm qua! Mộng dần phai!

 

Đi giữa phố khuya lòng bão loạn

Ôm con trăng muộn bước thẫn thờ

Người vui bên ánh đèn hào nhoáng

còn ta rười rượi nhớ bâng quơ.

 

Nhớ từng nhân ảnh thời trận mạc

đem đời đặt lên chiếu Tử, Sinh

Muốn nâng chén khóc mùa tan tác

lại thẹn lòng chưa trọn nghĩa tình!

 

Nhớ như nhớ mùa xuân hò hẹn

Đường hoa nào ấm bước chung đôi!

Thương như thương nụ cười bẽn lẽn

Đóa xuân xanh nở một lần thôi!

 

Rồi cũng chỉ riêng ta trầm mặc

Đường lãng du bước ngắn, bước dài

Tay níu ánh hoàng hôn sắp tắt

Mộng tương phùng biết tỏ cùng ai?!

 

Huy Văn