"Sống không phải là ký-sinh trùng của thế-gian, sống để mưu-đồ một công-cuộc hữu-ích gì cho đồng-bào, tổ-quốc." ** Phan Chu Trinh **

 

Đêm Nghe Boléro Tình Phụ

 

Lại mất ngủ bởi Bolero tình phụ

Đêm chưa qua mà trắng cõi đi về

Sông Tương nào con nước lạnh cuối quê

Chàng nhớ thiếp bạc đầu nơi đất khách

 

Áo giang hồ không may mà vẫn mặc

Hướng quê nhà mây bạc cứ còn bay

Chuyện tình buồn sao ta cười khanh khách

Cùng lệ sầu nêm nếm em đâu hay?

 

Tình thiếu hạt mà cứ muốn đong đầy

Tay áo nhỏ sao kham mơ ước lớn?

Thà cứ như chuyện ''con ong cái kiến''

Tha lâu ngày sẽ đầy tổ riêng tây

 

Bolero nghe ''sến sẩm'' bao ngày

Sao cứ chùng lòng ta thế nhỉ

Điều diệu kỳ là Chàng không phụ Thiếp

Mà đáy sông chôn một ánh trăng gầy

 

Bolero mặc định một đường bay

Rất thẳng thớm đi vào lòng nhân thế

Lại mất ngủ vì cuối đông em kể

Mối tình đầu lăng lắc dưới mưa rây...

 

Trần Dzạ Lữ