"Ta muốn cưỡi cơn gió mạnh, đạp làn sóng dữ, chém cá tràng-kình ở Biển Đông, quét sạch bờ-cõi để cứu dân ra khỏi nơi đắm-đuối chứ không thèm bắt chước người đời cúi đầu, cong lưng làm tỳ-thiếp cho người ta." ** Triệu Thị Trinh **

 

Bài Ca Cửu Long

Bấy lâu nay xuôi ngược,
Lênh đênh trên Cửu Long.
Ta vui đời cá nước,
Không về, không nhớ mong.

Tiền Giang mùa nước lũ,
Mênh mông như vô bờ.
Phù sa cuồn cuộn đổ,
Dâng dâng theo mùa mưa.

Qua cồn sông uốn khúc,
Hết lạch lại qua kinh.
Sông chia bao nhiêu nhánh,
Là bấy nhiêu tâm tình.

Nước kia từ đâu tới?
Tây Tạng hay Ai Lao?
Mang phù sa muôn lối,
Bù đắp tự phương nào?

Tiền Giang qua Bassac,
Ai băng nẻo Vàm Nao?
Ai xuôi về Kinh Sáng?
Rạch Ông Chương còn cao.

Tân Châu qua Châu Ðốc,
Long Xuyên rồi Cần Thơ.
Vĩnh Long lên Sa Ðéc,
Cao Lãnh về Mỹ Tho.

Bờ bên đây biên giới,
Dừng bên xóm Tân An.
Ngăn Miền Nam Ờ Căm Bốt,
Giòng sông vẫn chẩy tràn.

Mỗi giờ sông mỗi vẻ,
Mỗi mùa sông mỗi thay.
Ðêm âm u huyền bí,
Vui nhộn nhịp ban ngày.

Tầu buôn từ mọi nẻo,
Ngược giòng lên Nam Vang.
Xuồng ghe như mắc cửi,
Tiếng máy nghe rộn ràng.

Sông bao nhiêu bến nước,
Là bấy nhiêu cô nàng,
Khua chèo cho ghe lướt,
Ðưa khách tình sang ngang.

Ghe kia về thăm ngoại,
Có cau, trầu, chuối, cam.
Cô mình xinh như mộng,
Ôm con che dù lam.

Chồng cô chèo sau lái,
Bộ đồ pi-ja-ma,
Xanh xanh, nguyên nếp gấp,
Nhìn con tươi như hoa.

Lũ chài ngư giăng đáy,
Hay ngồi câu, buông neo.
Thuyền ai giương cánh trắng,
Ngoài xa gió lướt vèo.

Ghe này đầy đồ gốm,
Ghe kia nặng thóc vàng.
Ngô, dừa chen chuối, mía,
Cả kho tàng Hậu Giang.

Ðồng xanh bao la rộng,
Thẳng tắp tận chân trời.
Cửu Long khơi mạch sống,
Cho luống cầy muôn nơi.

Hàng dừa in bóng nước,
Rặng mía thắm trên cồn.
Ðàn bò nâu gặm cỏ,
Mù dâng trong hoàng hôn.

Bếp nhà ai tuôn khói,
Trên những mái tranh hiền.
Trẻ thơ đùa trong nước,
Yên vui trong triền miên.

Hữu Thư