"Quân lính cốt hòa-thuận, không cốt đông; cốt tinh-nhuệ, không cốt nhiều. Người khéo thắng là thắng ở chỗ rất mềm-dẻo, chứ không lấy mạnh đè yếu, nhiều hiếp ít." ** Quang-Trung **

 

Chút Cảm Xúc Về Bài Thơ "Cảm Xúc"

Thay lời: Bài thơ "Cảm Xúc" là một bài thơ nổi tiếng
của Xuân Diệu, như một cách định nghĩa về thi sĩ
của ông. Bài thơ dưới đây "Chút Cảm Xúc Về Bài Thơ "Cảm Xúc"",
ghi lại chút cảm xúc của người viết khi
tình cờ đọc lại bài thơ nổi tiếng này

"Làm thi sĩ nghĩa là ru với gió
Mơ theo trăng và vơ vẩn cùng mây..." (1)
Đọc câu thơ, lòng hỏi lòng ngây ngố
Còn ở đâu mây gió với trăng say!?

Giờ thi sĩ không thẩn thờ mây gió
Không ánh trăng nghiêng ngữa giấc mơ hoa
Chỉ còn tung hê từng ngày sống khó
Từ một đời tin tưởng đã tiêu ma.

Giờ thi sĩ không vờn hoa bắt bướm
Mà tịnh tâm hối tội giữa nhân gian.
Linh hồn kia không vô rừng lên núi
Mà ở đây. Và sống rất vỡ tràn.

Dù phải sống với trùng trùng khổ nhọc
Dù làm người suốt một kiếp điêu linh
Dù tuyệt vọng viết thơ bên bờ vực
Vẫn thủy chung gìn giữ mối chân tình.

Quán ở đâu tha hồ muôn khách đến
Bình ở đâu thu hợp trí muôn hương?
Rượu còn đâu ngất một trời chí khí
Thì cạn sao cho được một hồ trường?

Đôi giếng mắt đã từ lâu tăm tối
Để không thấy đời vạn kiếp lao lung
Đôi bờ tai đã hết rồi nhạy thính
Để không nghe bao tiếng vọng khốn cùng.

Trí tan tác theo hồi còi thối húc
Từng bước chân khập khiểng buổi can qua
Xin mặc niệm cho tình còn thổn thức
Để nhận nhau bằng cùng tận xót xa.

Làm thi sĩ vì mắt mù tai điếc
Và miệng câm như phế vật của đời
Hồn vất vưởng giữa trùng trùng nuối tiếc
Siêu độ sao lúc trút bỏ tội đời?

Nên thi sĩ đâu có gì đáng nói
Nếu một đời như rác rưỡi lềnh khênh
Tay vắt trán của trắng đêm hối tội
Nhớ chừa nghe cái tâm tính ngông nghênh.

Làm thi sĩ cũng một đời cỏ dại
Gởi tim yêu trong chữ nghĩa mênh mang
Hạnh phúc nhỏ của yên bình tự tại
Có còn không khi mất dấu thiên đàng?

Hư Hao

(1) Trích "Cảm Xúc" của Xuân Diệu,
Nguyên bản của bài thơ như sau:

Cảm Xúc

Làm thi sĩ nghĩa là ru với gió
Mơ theo trăng và vơ vẩn cùng mây
Để linh hồn ràng buộc bởi muôn dây
Hay chia sẻ bởi trăm tình yêu mến

Đây là quán tha hồ muôn khách đến
Đây là bình thu hợp trí muôn hương
Đây là vườn chim nhả hạt mười phương
Hoa mật ngọt chen giao cùng trái độc

Đôi giếng mắt đã chứa trời vạn hộc
Đôi bờ tai nào ngăn cản thanh âm
Của vu vơ nghe mãi tiếng kêu thầm
Của xanh thắm thấy luôn màu nói sẽ

Tay ấp ngực dò xem triều máu lệ
Nghìn trái tim mang trong một trái tim
Để hiểu vào giọng suối với lời chim
Tiếng mưa khóc lời reo tia nắng động

Không có cánh nhưng vẫn thèm bay bổng
Đi trong sân mà nhớ chuyện trên trời
Trút ngàn năm trong một phút chơi vơi
Ngắm phong cảnh giữa hai bề lá cỏ

Tôi chỉ là một cây kim bé nhỏ
Mà vạn vật là muôn đá nam châm
Nếu hương đêm say dậy với trăng rằm
Sao lại trách người thơ tình lơi lả.