"Đường đi khó, không khó vì ngăn sông cách núi mà khó vì lòng người ngại núi e sông." ** Nguyễn Bá Học **

 

Hương Xưa



Người đi mang theo kỷ niệm
Ai về hằn dấu tình phai
Kẻ chân trời, người góc biển
Tình xa nên mộng u hoài.

Tình tôi trong ngăn ký ức
vẫn còn trăn trở hương xưa
Dù lắng cung thương ngày cũ
Nhớ nhung ôi nói sao vừa!

Ba mươi năm trời viễn xứ
Nắng mưa, dâu bể vơi đầy
Thầm hướng lòng về quá khứ
để mơ Xuân ấm trời mây.

Bốn mùa theo nhau tiếp nối
Tháng ngày cứ thế dần trôi
Tình yêu đi vào ngõ tối
Chén sầu ngậm đắng trên môi.

Còn chăng sắc màu muôn thuở
của tầm xuân tắm sương trinh
của núi đồi chung nhịp thở
khi bóng hoàng hôn nghiêng mình?!

Tôi ngồi nâng niu trên tay
Pensée nhàu, úa, khô gầy
Thầm hỏi người xưa có biết
Tôi hằng mơ có một ngày?!

Ngàn dặm sơn khê cách trở
nên lòng đã lắng cung tơ
Chỉ thương mệnh đời dang dở
Không trách người xưa hững hờ.

Huy Văn