"Ta muốn cưỡi cơn gió mạnh, đạp làn sóng dữ, chém cá tràng-kình ở Biển Đông, quét sạch bờ-cõi để cứu dân ra khỏi nơi đắm-đuối chứ không thèm bắt chước người đời cúi đầu, cong lưng làm tỳ-thiếp cho người ta." ** Triệu Thị Trinh **

 

Buồn Tênh  

 

Trên đồi nắng trải màu tơ

Gửi hồn theo cánh sương mờ treo nghiêng

Với tay chạm nhánh ưu phiền

Giữ trong tiềm thức nỗi niềm riêng mang

 

Hồ soi một buổi chiều tàn

Đời soi bóng nhạt hoang đàng dấu chân

Đầy, vơi giữa mấy phong trần

Một cung trầm bổng, mấy lần lạc dây

 

Dường như có tiếng gọi bầy

Ta: chim xa tổ. Đường mây bóng mù

Mưa bay trắng lối viễn du

Tóc phai! Sợi nhớ, sợi phù du rơi

 

Nhìn quanh: xa lạ đất trời

Nhìn ta: lặng lẽ một đời quan san

Mở toang ký ức muộn màng

cho trăng vào khóc thiên đàng bỏ quên

 

Thôi thì đời lỡ buồn tênh

Thì thôi! Cứ thả thơ trên cung đàn

Nếu mai nhịp, phách lỡ làng

cũng còn âm hưởng mênh mang gọi hồn.

 

Huy Văn