"Nếu trong nước hay có loạn là vì nhân-dân bị thiếu-thốn. Từ nay sắp tới, lương-bổng của ta là 500$ một tháng thì ta chỉ lãnh 200$ mà thôi, còn lại 300$ ta giao cho các thầy đem ra giúp-đỡ kẻ nghèo-khó." ** Duy-Tân ** (năm 8 tuổi)

 

Cô Gái Trồng Hoa

(Tặng Lương Mỹ Ngọc Hà Nội)

Vườn xuân tràn ngập một sắc xanh
Em người con gái trồng hoa đất Hà thành
Da em rám nắng màu bánh mật
Đôi mắt như trời chiều thiêu đốt anh.

Sống giữa 36 phố phường đời bình dị
Hai tay gôm mật để dâng đời
Nhớ sao...màu mắt lưu luyến ấy
Đôi mắt trong một chiều biệt ly.

Mới đó, gần hai chục năm rồi nhỉ
Kể từ khi vườn hoa lên phố, lên nhà
Em mất hút giữa dòng người xa lạ
Để anh hoài vọng mãi giấc mơ xa.

Giờ đâu còn vườn hoa Đào sắc thắm
Mỗi độ xuân về lòng rộn rã Nhật Tân
Xin gởi cái nhìn về khung trời phương xa ấy
Chút mơ màng liễu rũ bóng non phai.

Nguyễn Hoàng Lâm Ni