"Tôi là một người trong tay không lấy một tấc sắt, trên mặt đất không có chỗ nào dừng chân. Chẳng qua mình là một thằng tay không, chân trắng, sức yếu, tài hèn lại đòi vật lộn với hùm beo có nanh dài, vuốt nhọn. Dù sao mặc lòng, tôi vẫn cứ hăng-hái đi tới. Tôi vẫn muốn đổ máu ra mua Tự-Do." ** Phan Bội Châu **

 

Biển: Sóng Và Bờ Cát

 

Theo nhip điệu thiên nhiên từ khai-thiên-lập-địa

Từng đợt sóng xô bờ liên tục suốt ngày đêm

Cát e ấp uốn thân mình yểu điệu

Nước trong xanh hôn phớt lớp môi mềm.

 

Lời tình tự thì thầm hương gió ngát

Hồn Tiên-Dung, Chử-đồng-Tử giao hòa

Sóng ra khơi, sóng trở vào trong khoảnh khắc

Điệp khúc ru tình vĩnh cửu lại hoan ca.

 

Nhịp điệu chậm, nhạc êm đềm biển lặng

Khi tình yêu lướt nhẹ mặt trùng dương

Nhịp điệu mạnh, nhạc sóng thần trỗi dạy

Khi tình yêu nổi bão tố điên cuồng.

 

Vang tiếng vọng từ không gian vô tận

Những thanh âm huyền bí của thời qua

Kiếp luân hồi ẩn hiện chốn Ta-bà

Tồn tại khoảng trăm năm rồi biến mất.

 

Một thời điểm: có và không cùng hiện hữu

Một sát-na: không thành có, có thành không

Vô số thiên hà trong vũ trụ mênh mông

Đang chuyển dịch không ngừng theo nhịp điệu.

 

Nhịp điệu thiên nhiên vô hình nhưng có thực

Thời gian hiện tại là ảo giác, hư vô

Quá khứ, tương lai trôi về hai đối cực

Biển vẫn dạt dào vỗ nhịp bản tình ca.

 

Biển vũ trụ ngợi ca tình yêu miên viễn.

Như đợt sóng xô bờ tồn tại thiên thu

Như vòng môi cát nước cất lời ru

Theo nhip điệu thiên nhiên từ khai-thiên-lập-địa.

 

ChinhNguyên/H.N.T.  

Apr.8.2015