"Ta muốn cưỡi cơn gió mạnh, đạp làn sóng dữ, chém cá tràng-kình ở Biển Đông, quét sạch bờ-cõi để cứu dân ra khỏi nơi đắm-đuối chứ không thèm bắt chước người đời cúi đầu, cong lưng làm tỳ-thiếp cho người ta." ** Triệu Thị Trinh **

 

Đêm Ngồi Nhớ Bạn

 

Tôi nhớ bạn. Ngồi một mình đối bóng

Trời tha phương. Đêm nhòa nhạt bóng sương

40 năm! Xương máu đẫm chiến trường

Trời Mộ Đức. Tháng 5! Chiều nung lửa...

 

Vùng tử địa. Nhớ ngày xưa, từng đứa

thả gót giày tìm mìm bẫy, hố chông

Giỡn mặt tử thần, cứ thế! Chết như không!

Đời lính trận: tính bằng năm quân ngũ!

 

40 năm! Trắng màu xương cốt rũ

Xác thân hòa bụi đất ủ mầm xanh

Bạn, dù sao cũng một thuở liệt oanh

Phận chốt thí mà hùng tâm hiển lộng!

 

Đem khắc khoải thả vào trong giấc mộng

để mơ trời quang đãng lúc an vui

Đã bao phen giữa từng mùa tâm động

là con tim se thắt rất bùi ngùi!

 

Tôi: sương chải trên đôi bờ nhật nguyệt

Bạn: miên trường treo dấu lặng thời gian

40 năm! Kỷ niệm vẫn ngập tràn

như trầm tích ẩn mình trong cuộc sống.

 

Còn âm ỉ những dư âm đồng vọng

của một thời chinh chiến lắm tang thương

Nhớ làm sao màu áo hoa biệt động

Rót về đâu cho cạn kiệt hồ trường?!

 

Huy Văn