"Ta muốn cưỡi cơn gió mạnh, đạp làn sóng dữ, chém cá tràng-kình ở Biển Đông, quét sạch bờ-cõi để cứu dân ra khỏi nơi đắm-đuối chứ không thèm bắt chước người đời cúi đầu, cong lưng làm tỳ-thiếp cho người ta"

** Triệu Thị Trinh **

 

Chỉ Còn Là Hoài Niệm

                                                            Tặng Hoa Điệp Vàng

 

Bồng bềnh, bồng bềnh, mây trôi,

Chim bằng xoải cánh, mắt ngời yêu thương .

Trăng trôi cùng với vô thường,

Đưa tay chạm nhẹ giọt sương hiền hòa.

 

 

Bên nhau, kê gối quan hà,

Ngũ Hành Sơn đó, vừa xa vừa gần.

Trong xanh sắc áo Quan Âm,

Thành tâm phủi hết bụi trần ngước lên.

 

  

Ta bên nhau, cùng lướt êm,

Tóc Tiên lờ lững trải mềm dưới chân.

Hoàng hôn văng vẳng chuông ngân,

Mái chùa Linh Ứng trong ngần bình an.

 

  

Trắng đêm thức với sông Hàn,

Cầu quay nhè nhẹ cắt ngang đôi bờ,

Xếp đôi cánh hạc ước mơ,

Tìm về thả một tứ thơ xuôi dòng.

 

Hội An nhỏ bé, bâng khuâng,

Trầm buồn phố cổ ,ngát lòng hoài hương.

Đèn lồng thắp đỏ mộng thường,

Có người lữ khách gọi tương tư về.

 

 

Xa rồi ,một thoáng đam mê,

Kinh thành bước lẻ bên lề nhân gian.

Vẫn mênh mang một phím đàn,

Lắng chìm dấu lặng trong ngàn cung thương!

 

Tương Giang