Trăng Lạc
Điện vụt tắt..phòng lan-tràn bóng tối
Bỗng dưng lòng bực-bội quá đi thôi
Mở cửa ra cho tâm-hồn thoải-mái
Cho tâm-tư hòa-quyện với hương đêm
Ồ! Lạ thay..ngoài trời đầy ánh sáng
Một màu trăng bàng-bạc khắp không-gian
Ảo-huyền soi..đêm trở thành huyền-ảo
Phản-phất thơ. phản-phất nhạc..mênh-mang
Ta bỗng nhớ những đêm trăng đồng-nội
Thơm quê-hương, thơm hoa-quả làng quê
Ta có khi muốn cùng trăng trôi-nổi
Cho nồng-nàn, cho đời bớt quạnh-hiu
Và hôm nay ta tình-cờ gặp lại
Vừng trăng xưa lơ-lững giữa thinh-không
Điện lại sáng, trăng lại mờ trên phố
Trăng tìm ai..trăng lạc giữa đô-thành..?
Chiêu Ánh