"Tôi là một người trong tay không lấy một tấc sắt, trên mặt đất không có chỗ nào dừng chân. Chẳng qua mình là một thằng tay không, chân trắng, sức yếu, tài hèn lại đòi vật lộn với hùm beo có nanh dài, vuốt nhọn. Dù sao mặc lòng, tôi vẫn cứ hăng-hái đi tới. Tôi vẫn muốn đổ máu ra mua Tự-Do." ** Phan Bội Châu **

 

 

Trăng Lạc  

 

Điện vụt tắt..phòng lan-tràn bóng tối

Bỗng dưng lòng bực-bội quá đi thôi

Mở cửa ra cho tâm-hồn thoải-mái

Cho tâm-tư hòa-quyện với hương đêm

 

Ồ! Lạ thay..ngoài trời đầy ánh sáng

Một màu trăng bàng-bạc khắp không-gian

Ảo-huyền soi..đêm trở thành huyền-ảo

Phản-phất thơ. phản-phất nhạc..mênh-mang

 

Ta bỗng nhớ những đêm trăng đồng-nội

Thơm quê-hương, thơm hoa-quả làng quê

Ta có khi muốn cùng trăng trôi-nổi

Cho nồng-nàn, cho đời bớt quạnh-hiu

 

Và hôm nay ta tình-cờ gặp lại

Vừng trăng xưa lơ-lững giữa thinh-không

Điện lại sáng, trăng lại mờ trên phố

Trăng tìm ai..trăng lạc giữa đô-thành..?

 

Chiêu Ánh