"Sống không phải là ký-sinh trùng của thế-gian, sống để mưu-đồ một công-cuộc hữu-ích gì cho đồng-bào, tổ-quốc." ** Phan Chu Trinh **

 

 

Nợ Bút Nghiên Đành Lỡ Hẹn

 

Nợ bút nghiên chàng phải đành lỡ hẹn

 Rời quê nhà và xa cả người thương

Dòng sông đau than khóc cảnh đọan trường

Trăng gió tủi trách thuyền không định hướng

 

Nơi xứ người chàng còn say tình vướng?

Hay quên rồi bến cũ thuở xa xưa

Hàng dừa buồn nhung nhớ lá dần thưa

Em bóng đổ trên lối sầu hiu quạnh

 

Đã bao năm mỏi mòn đò hoang lạnh

Rồi ngậm ngùi lúc đêm xuống trăng tàn

Chiếc lá rơi thêm sầu cách quan san

Cầu Ô Thước mỉa mai duyên không nợ

 

Tưởng có ngày châu sẽ về hợp phố

Võng sang giầu chàng gửi chở em sang

Nhưng gió đi rồi đi mãi không màng

Mặc mây than những chuỗi ngày trống vắng

 

Lá tương tư em gom đầy cay đắng

Dấu nhớ nhung vào lá đắp mộ sầu

Để chôn vùi cho một cuôc tình sâu

Thôi giã biệt tình anh đầy mộng ảo.

 

Uyên Phương Minh Nguyệt