"Tôi là một người trong tay không lấy một tấc sắt, trên mặt đất không có chỗ nào dừng chân. Chẳng qua mình là một thằng tay không, chân trắng, sức yếu, tài hèn lại đòi vật lộn với hùm beo có nanh dài, vuốt nhọn. Dù sao mặc lòng, tôi vẫn cứ hăng-hái đi tới. Tôi vẫn muốn đổ máu ra mua Tự-Do." ** Phan Bội Châu **

 

Thời Gian

 

5 năm mà ngỡ như chớp mắt!

Mới đó đã qua mấy mùa thương

Nỗi nhớ dịu dàng mà chất ngất

Sông, biển nào mang bóng quê hương?!

 

10 năm chưa đủ phai màu nhớ

Hạ vẫn bâng khuâng, nắng vẫn hồng

Những trang nhật ký trong tập vở

còn nồng hương vị của hoài mong.

 

20 năm thoáng như mây gió

khi cánh thiên di lạc đường mây

Bước chân hụt hẫng về trước ngõ

Giật mình! Tỉnh giấc: vẫn nơi này!

 

30 năm trải màu sương trắng

Gió đùa mây tận chốn bạt ngàn

Nước mãi về xuôi, xa bến vắng 

Con thuyền vẫn nặng chuyến sang ngang!

 

Chờ bao lâu nữa, bao năm nữa

thuyền theo nước lớn trở lại nguồn?!

Một thời quang gánh trong khói lửa

cho trọn đời sau mộng hồi hương!

 

Huy Văn