"Đường đi khó, không khó vì ngăn sông cách núi mà khó vì lòng người ngại núi e sông." ** Nguyễn Bá Học **

 

Lang Thang Mùa Phượng Tím

Sẽ có ngày mình cùng đi với nhau,
Trên con đường có hàng cây phượng tím,
Trời đất mùa Xuân mình như mới lớn,
Hoa và người chung một nỗi bâng khuâng.

Ôi, con đường màu hoa tím mênh mông,
Em quên mất những con đường đời khác,
Hàng Phượng tím che chúng mình bóng mát,
Gặp nhau rồi, ai nỡ nói chia tay?

Em và anh lang thang buổi chiều nay,
Như người Do Thái không nhà không cửa,
Những bước chân gần nhau thêm chút nữa,
Nắng chập chùng soi đôi bóng anh ơi.

Anh rủ em đi đến cuối chân trời,
Vì cuối phố những con đường không đủ,
Đi qua mấy lần chưa vơi tâm sự,
Hai tâm hồn khắc khỏai những chờ mong.

Em ngẩn ngơ vì cơn gío vô tình,
Mặc cho gío làm quen trên mái tóc,
Chúng mình đi con đường dài phía trước,
Màu tím buồn hun hút ở phía sau.

Chiều dần trôi cho mình sẽ xa nhau,
Nắng đã tàn không chập chùng đôi bóng,
Hàng cây lặng im, màn đêm rủ xuống,
Phượng tím nhạt nhòa chìm khuất trời mây.

Không nỡ chia tay, mà phải chia tay,
Con đường đời muốn quên mà lại gặp,
Phượng tím sẽ tàn, đường này sẽ vắng,
Bước chân lang thang nào vẫn tìm nhau?

Nguyễn Thị Thanh Dương