"Ta muốn cưỡi cơn gió mạnh, đạp làn sóng dữ, chém cá tràng-kình ở Biển Đông, quét sạch bờ-cõi để cứu dân ra khỏi nơi đắm-đuối chứ không thèm bắt chước người đời cúi đầu, cong lưng làm tỳ-thiếp cho người ta"

** Triệu Thị Trinh **

Cõi Mù Sương

(Cảm tác theo truyện ngắn cùng tên của Nguyên Nhung)

Tôi đi về bên kia cuộc đời,
Một ngày buồn họ tiễn đưa tôi,
Những cành hoa ném vào mộ huyệt,
Những ngậm ngùi và giọt lệ rơi.

Thôi thế là tôi đã chia tay,
Chồng con, bè bạn kể từ đây,
Không còn nữa họ hàng thân thuộc,
Tôi cõi mù sương gío lạnh đầy.

Họ đã ra về, khỏi nghĩa trang,
Làm sao tôi níu được thời gian?
Những bước chân người giờ xa lắm,
Trên mộ tôi còn chút khói hương.

Trong cõi mù sương tôi nhận ra,
Biết bao hoàn cảnh, những hồn ma,
Vật vờ trong những đêm khuya vắng,
Nỗi nhớ người thân, nỗi nhớ nhà.

Người ta lại có những cuộc vui,
Những bữa ăn ngon, những tiếng cười,
Trong cuộc sống đời thường bận rộn,
Mấy ai còn thương nhớ đến tôi?

Người chồng đã khóc tiễn đưa đâu?
Tưởng suốt đời sẽ chẳng quên nhau,
Có khi anh đang tìm duyên mới?
Lại thương yêu như thuở ban đầu.

Những người quen đã gởi vòng hoa,
Gởi đến lời chia buồn thiết tha,
Biết đâu có cả lòng gỉa dối,
Mừng thầm vì tôi đã đi xa?

Nhưng vẫn còn đôi người bạn thân,
Nghĩ đến tôi chắc cũng bâng khuâng?
Kiếp người buồn vui ai cũng thế,
Sẽ gặp lại nhau dưới mộ phần.

Nguyễn Thị Thanh Dương