"Tôi là một người trong tay không lấy một tấc sắt, trên mặt đất không có chỗ nào dừng chân. Chẳng qua mình là một thằng tay không, chân trắng, sức yếu, tài hèn lại đòi vật lộn với hùm beo có nanh dài, vuốt nhọn. Dù sao mặc lòng, tôi vẫn cứ hăng-hái đi tới. Tôi vẫn muốn đổ máu ra mua Tự-Do." ** Phan Bội Châu **

 

Ta Nhìn Bóng Ta

Hồn mơ mộng bên hồ thu vắng lặng
Thấy quê hương như ẩn hiện vấn vương
Quê nhà dẫu trong nghìn trùng xa cách
Như thấy đường xưa, xóm cũ, người thương.

Ta soi bóng dưới trăng vàng lãng đãng
Dáng Hằng Nga soi sáng khắp bốn miền
Ta nhớ mãi thời xông pha lửa đạn
Trên khắp chiến trường mọi nẽo giang san.

Ta tự ngắm mình bên hồ thu vắng
Nhìn thấy bóng xe ẩn hiện cùng trăng
Lá thu xạc xào, tiếng xe lăn bánh
Nhìn lại thân ta tủi phận đã tàn.

Ta soi bóng giữa trời mây gió lộng
Nhìn ngắm thân mình quặn thắt lòng tan
Tay xưa ôm súng nay đâu còn nữa
Chân đã liệt rồi, cảnh vắng vườn hoang

Ta nhìn bóng ta nụ cười đã tắt
Soi bóng hồ gương sâu những nếp hằn
Nuối tiếc xót xa một thời đã mất
Ôi tim ngậm ngùi lòng mãi bâng khuâng.

Ta nghĩ rồi cũng đến một ngày gần
Thân ta lại trở về trong lòng đất
Người tiễn đưa ta những dòng nước mắt
Xin thả tro về quê Mẹ Việt Nam

Nguyễn Minh Châu
(TĐ3 Soibien – Quận Dĩ An/BH)