"Đường đi khó, không khó vì ngăn sông cách núi mà khó vì lòng người ngại núi e sông." ** Nguyễn Bá Học **

 

Chuyến Đò Định Mệnh

Một chiều thuyền ghé ở ven sông,
Chợt nghe xao xuyến ngẩn ngơ lòng.
Em vừa từ bến đò kia lại,
Anh từ đâu ấy mới vừa sang.

Gọi đò anh đứng ở ven sông,
Hoàng hôn in bóng dáng oai hùng.
Nắng chiều rơi trên vùng tóc rối,
Ðậm màu rám nắng, nhuộm phong sương.

Anh bước lên thuyền, thuyền lắc lư,
Nghe như say sóng, tưởng như mơ.
Sóng vổ róc rách, hay tim đập?
Bắt gặp anh nhìn, em thẩn thờ.

Thuyền trôi, trôi giữa những vần thơ,
Hương hoa cùng nhạc vọng đôi bờ.
Hoàng hôn trăng sớm in bóng nước,
Bập bềnh trên sóng theo gió đưa.

Ðịnh mệnh hình như đã an bài,
Ðể cho hai đứa gặp nhau đây.
Thuyền đi mười phương, đường muôn lối,
Bến chờ bến đợi biết trông ai…

Bến đi không cùng, chung bến đến,
Ðường dù muôn lối, đã chung đường.
Gặp nhau giây phút mà như đã,
Từ trong tiền kiếp đã tình vương.

Chuyến đò năm ấy, ấy Thuyền Tình,
Vầng trăng sớm ấy làm chứng nhân.
Giòng sông đưa ta vào bến mộng,
Ði vào tình sử tuyệt gian trần.

Ái Hoa