"Sống không phải là ký-sinh trùng của thế-gian, sống để mưu-đồ một công-cuộc hữu-ích gì cho đồng-bào, tổ-quốc." ** Phan Chu Trinh **

 

Bài Thơ Cho Khôi Việt

 

Rồi em lớn lên trên mãnh đất đó
Với bánh mì và sô cô la
Với những cây anh đào và bạch dương .
Và khi em đến trường
Bên những người bạn mắt xanh, da sáng
Em sẽ quên dần tiếng gọi của quê hương. 

Nơi em ở, thành phố không bao giờ biết ngủ
Đèn hoa đăng rực rỡ sáng một trời .
Những buổi chiều mùa đông tuyết rơi đẹp đẽ
Có làm em nhớ nắng quê hương .

Xin em về thăm
Dù chỉ một lần
Quê nhà đang chờ bước chân em đó
Khu vườn bà ngoại .
Cây mận trái đỏ tươi đang chờ em hái .
Ngôi nhà ông nội .
Đang chờ em về để sơn lại màu xanh
Về nhìn lại con đường ba đã đi .
Ngôi trường mẹ đã học .
Những hàng dương liễu cao lêu nghêu
Vẫn mời gọi bước chân em về .
Em sẽ về và em sẽ gặp
Những thương yêu có tự bao giờ

Và tôi …cũng đợi em về.


Nguyễn Thị Tuyết Đào