"Tôi là một người trong tay không lấy một tấc sắt, trên mặt đất không có chỗ nào dừng chân. Chẳng qua mình là một thằng tay không, chân trắng, sức yếu, tài hèn lại đòi vật lộn với hùm beo có nanh dài, vuốt nhọn. Dù sao mặc lòng, tôi vẫn cứ hăng-hái đi tới. Tôi vẫn muốn đổ máu ra mua Tự-Do." ** Phan Bội Châu **

 

Buồn Quá Đỗi Má Ơi


Có ngày nào mà con không nhớ Má

Mới đây thôi, nay đã đúng ba năm!

Di ảnh gần, hình bóng đã muôn năm

Dù thượng thọ nhưng đời như quá ngắn!

 

Nhà đã vắng, lóng rày càng im lắng

Chiếc ghế Má ngồi trông quá cô đơn!

Cửa sổ kề bên đã tróc keo, sơn

Nắng xuyên liếp, tô thêm màu vàng võ.

 

Con mãi mãi sẽ là thân trẻ nhỏ

Má muôn đời là đại hải mênh mông

Nguồn yêu thương muôn thuở chẳng cạn dòng

Dòng Cam Lộ của Mẫu Tâm từ ái!

 

Tháng năm trôi có bao giờ trở lại

Ứơc mơ sao nhật nguyệt đổi vòng quay

Con: từ xưa cho đến tận hôm nay

là trẻ dại trước tình yêu tuyệt đối!

 

Má: vầng trăng soi con trên vạn lối

khác chi thân cổ thụ đứng bên trời

Từ phút đầu cho đến lúc tàn hơi

đem bóng mát che đời con yên ấm.

 

Đứng trước lúc chia phôi giờ chung thẩm

Người " thiên thu mong đổi tiếng Mẹ cười " (*)

Riêng con thầm nguyện ước một niềm vui

là được thấy Má về trong giấc ngủ.

 

Ơn sinh thành làm sao con trả đủ?!

Huống chi nay Má miên viễn lìa đời

Muốn gặp nhau đành chờ kiếp sau thôi

Buồn quá đỗi! Má ơi! Buồn quá đỗi!

 

Huy Văn

( Kính dâng linh hồn Maria Nguyễn Thị Thương R.I.P )

(*) Ý Thơ TRẦN TRUNG ĐẠO