"Ta muốn cưỡi cơn gió mạnh, đạp làn sóng dữ, chém cá tràng-kình ở Biển Đông, quét sạch bờ-cõi để cứu dân ra khỏi nơi đắm-đuối chứ không thèm bắt chước người đời cúi đầu, cong lưng làm tỳ-thiếp cho người ta"

** Triệu Thị Trinh **

 

Ơn Thầy

 

Ngày bé thơ tôi thường nghe mẹ bão

Con lớn khôn sẽ được đến trường

Nơi có thầy có bạn đông vui

Và được biết bao nhiêu điều mới lạ

 

Ngày ấy đến khi tôi tròn năm tuổi

Mẹ dắt tay tôi hồi họp đến trường

Vừa khấp khởi mừng vừa băn khoăn lo lắng

Một nỗi lo chơm chớm trong lòng tôi

 

Trường làng tôi nho nhỏ cạnh đầm sen

Có bóng mát có hàng dâm bụt đỏ

Tâm hồn tôi bỗng dưng hưng phấn lạ

Buổi học đầu đời. Ôi mới đẹp làm sao

 

Rồi từ đó từng năm từng năm một

Từng thầy cô đã nâng bước tôi đi

Tôi vững chãi vào đời nhờ ơn người giúp sức

Lòng nguyện lòng sẽ tiếp bước thầy tôi

 

Lên bục giảng tôi nêu gương thầy làm chuẩn

Cả tác phong cả đạo đức thầy cô

Một người thầy không thể nào thiếu được

Trong cuộc đời trong sự nghiệp tương lai

 

Chiều hôm nay trở về thăm quê củ

Thăm thầy xưa đã cho tôi chữ đầu đời

- Bây giờ thành đạt ra sao hả

Còn nhớ chữ nào của thầy không

 

Tôi vòng tay đáp :

Dạ thưa nhớ, 

Con đọc thầy nghe, có đúng không

Công Cha, nghĩa Mẹ, Ơn Thầy

Làm người phải nhớ điều này mới nên

Nghe xong thầy cười rơm rớm lệ

Sung sướng tôi cười, mắt bỗng cay

 

Chiêu Ánh