"Tôi là một người trong tay không lấy một tấc sắt, trên mặt đất không có chỗ nào dừng chân. Chẳng qua mình là một thằng tay không, chân trắng, sức yếu, tài hèn lại đòi vật lộn với hùm beo có nanh dài, vuốt nhọn. Dù sao mặc lòng, tôi vẫn cứ hăng-hái đi tới. Tôi vẫn muốn đổ máu ra mua Tự-Do." ** Phan Bội Châu **

 

Là Mẹ Đấy

Là mẹ đấy, một dòng sông cũ,
Con đi hoài chưa hết tuổi thơ,
Giữa dòng đời nhớ dòng sông mẹ,
Con khóc cười thèm tiếng mẹ ru.

Là mẹ đấy, sông chia mấy nhánh,
Nhánh sông nào cũng chảy về con,
Mẹ miệt mài phù sa vun đắp,
Bên lở bên bồi những tháng năm.

Là mẹ đấy, con đường thiên lý,
Con đi hoài chưa hết tình thương,
Mẹ hiểu con như tình tri kỷ,
Những lúc vui những lúc đoạn trường.

Là mẹ đấy, khu vườn ký ức,
Mẹ bao mùa nắng gió héo hon,
Con nếm mẹ vẫn mùi quả ngọt,
Con ngửi mẹ vẫn mùi hoa thơm

Là mẹ đấy, không ai thay được,
Tâm hồn nào bằng mẹ bao dung,
Con có thể bị người phụ bạc,
Nhưng mẹ chẳng bao giờ bỏ con.

Là mẹ đấy, tình không đếm được,
Dù chỉ là tình mẹ đời thường,
Con hay dở kẻ thương người ghét,
Con thế nào mẹ vẫn yêu con.

Là mẹ đấy, không gì sánh nổi,
Biển bao la đến tận chân trời,
Mẹ bao la một vòng tay đợi,
Vỗ về con suốt cả kiếp người.

Là mẹ đấy, một người phụ nữ,
Biết buồn biết khóc biết thở than,
Biết chịu đựng khi đời gian khó,
Hoàn cảnh nào mẹ cũng đảm đang.

Là mẹ đấy, diệu kỳ cổ tích,
Con nhỏ dại đến khi lớn khôn…
Mẹ không có trăm tay nghìn mắt,
Mà lúc nào cũng ở gần con.

Nguyễn Thị Thanh Dương