"Nếu bệ-hạ muốn hàng, xin trước hãy chém đầu tôi đi đã, rồi sau sẽ hàng!" ** Trần Quốc Tuấn **

 

Thói Quen Sau Những Bất Công Kéo Dài

 

 

Chiến tranh dù chấm dứt, vẫn súng đạn, lưỡi lê, trong chiêm bao và trong lòng người lính sống sót.

Từ khi trở về, dù tứ chi nguyên vẹn, nhưng đời ông đã cụt. Dù ân thưởng H.O. nhưng lòng ông nội thương.

Chiêm bao có máu, có la hét xung phong, có tù đày chết chóc, có đồng đội đau thương. Và có vợ bỏ chồng lam-lũ, theo tình nhân.

Tại sao đời như vậy là thường? Bao lần ông tự hòi. Những sự thường của đời khác, sao êm đềm, may mắn và hãnh diện? Tại sao ông có số phận lạ lùng, không chết cũng không sống?

Họ đàm tiếu, phê phán, chửi rủa vì ông không theo kịp văn minh, không hành xử đúng đắn. Nhưng họ không biết bắn, không biết phục kích, không biết hành quân, không biết mưu sinh sống sót tù đày, không biết tủi nhục, không biết đói khổ, không mất vợ một cách bất công.

Tại sao họ biết làm giàu, ăn chơi, phung phí, kỳ thị, vô tình, mà không bị đàm tiếu, phê phán chửi rủa? Phải chăng Họa Mi biết hót, dế chỉ biết gáy, giun không biết nói gì?

Giữa hòa bình, giữa yên tĩnh, ngày ngày ông phục kích tiểu đường, tấn công cao mỡ, hành quân tiêu diệt cao máu. Xáp lá cà với sưng khớp. Đêm đêm, chuyên biệt kích, nhảy dù, ông dùng lưỡi lê đâm vào bệnh mất ngủ và thảy lựu đạn những cơn ho dị ứng.

Chiến tranh ghê gớm nhất là không giết hết mọi người tham dự. Kẻ trở về là cuộc chiến kéo dài.

Người lính ấy có tên nhưng vô danh.

 

Ngu Yên