"Đường đi khó, không khó vì ngăn sông cách núi mà khó vì lòng người ngại núi e sông." ** Nguyễn Bá Học **

 

Ông Cụ Già Trong Nursing Home

Tôi gặp ông cụ già trong nursing home,
Ngồi trong chiếc xe lăn lặng lẽ,
Ánh mắt xa xăm,
Nhìn qua khung cửa sổ.
Ở ngoài kia có một khu vườn hoa nở,
Ông có biết không?
Có cả gió mênh mông,
Những con chim nhẩy nhót trong lùm cây đâu đó,
Và một khung trời quá khứ,
Của ông.
Ông đã từng có một mái nhà,
Là một người chồng,
Là một người cha,
Ông đã có những tháng ngày êm đềm hạnh phúc,
(Dù dài lâu hay thoáng chốc),
Vòng tay run rẩy này xưa từng ôm ấp những đứa con,
Dắt chúng ra công viên,
Bờ vai héo gầy này xưa từng cõng những đứa con,
Cha và con cùng đùa vui thỏa thích.
Bây giờ các con ông đã lớn,
Có những cuộc sống riêng,
Ông sống ở nursing home,
Giữa những người xa lạ,
Các con đến thăm ông vào những ngày cuối tuần vội vã,
Hay những ngày lễ,
Đến đón ông về nhà.
Các con ông đang là mẹ, là cha,
Cũng như ông ngày xưa,
Họ bận bịu vì đàn con,
Vì công việc, vì chuyện đời, cơm áo…
Chắc hẳn người cha trẻ cũng dắt con ra công viên những khi rảnh rỗi,
Và cõng con trên vai ,
Cho con mơ được với tới trời xanh,
Cũng ấp ủ, dỗ dành,
Khi chúng dỗi hờn.
Nên ông đừng buồn,
Khi đang bị chìm dần vào quên lãng,
Đó là quy luật của cuộc sống,
Có những người cha,
Đang về già,
Hay đã xuôi tay nhắm mắt,
Vẫn để lại bao kỷ niệm êm đẹp,
Cho lũ con yêu nối tiếp bước vào đời

Nguyễn Thị Thanh Dương