"Tôi là một người trong tay không lấy một tấc sắt, trên mặt đất không có chỗ nào dừng chân. Chẳng qua mình là một thằng tay không, chân trắng, sức yếu, tài hèn lại đòi vật lộn với hùm beo có nanh dài, vuốt nhọn. Dù sao mặc lòng, tôi vẫn cứ hăng-hái đi tới. Tôi vẫn muốn đổ máu ra mua Tự-Do." ** Phan Bội Châu **

 

 

Nỗi Lòng Cố Hương

 

 

Hồi đó còn xóm đình Đa Cát

Chiêng khua trống rộn pháo nổ giòn

Hồi nay thất lạc rồi đâu mất

Để chốn nhà quê lạ nước non

 

Áo the khăn đóng đôi giày hạ

Trầm hương thơm ngát ngày đầu năm

Bác ba Cận hồi chiềng gióng dã

Ôn Cai Hoành nhịp trống rộn ràng  

 

Quê xưa khoác áo màu thương hải

Xóm tưa giày hạ vướng nương dâu

Mấy chị hồi son môi má phấn

Chạy loạn liên hồi nay tới đâu

 

Mụ Nghệ ngày mưa quán chiều xuân

Dày sưa vạt nắng gọi buồn về

Mấy anh ngồi rượu lây buồn ngấn

E lan tới nổi lú đường quê

 

Anh Lạc còn hun thêm chị Hẹ

Dưới mái Đình cong vuốt ve Trăng

Nghe nói chị giờ đang quạnh quẻ

Còn anh xa biệt tận xa ngàn

 

Rồi nữa nói thêm tình làng xóm

Có còn khói bếp rủ chiều êm

Có còn hòa quyện mùa xuân nhớ

Đuổi nhau cho kịp kẻo rồi quên

 

Con chim Se Sẻ chiều về muộn

Con Dế kêu ran đằm giọt sương

Con Diều đứt chỉ bay nhào cuộn

Con chữ dòng Thơ tầm cố hương

 

Chỉ có vậy thôi rất đời thường

Nhớ lại ngày xuân đình Đa Cát

Bởi lớn lên rồi như mây cuộn

Mổi người một nẻo vạn trùng xa

 

Chiều nay ngó dáng mây ngơ ngẩn

Phía chập chùng xa là cố hương

Qua nửa con Trăng là Nguyên Đán

Là Tết quê nhà đó...viễn phương...

 

viết dưới hiên trăng những ngày giáp Tết

Trần Huy Sao