"Ta muốn cưỡi cơn gió mạnh, đạp làn sóng dữ, chém cá tràng-kình ở Biển Đông, quét sạch bờ-cõi để cứu dân ra khỏi nơi đắm-đuối chứ không thèm bắt chước người đời cúi đầu, cong lưng làm tỳ-thiếp cho người ta"

** Triệu Thị Trinh **

 

Chợ Tình Khâu Vai

(Mỗi năm chợ tình họp ở Khâu Vai ngày 27 tháng 3 âm lịch.
Người ở xa thường đến Khâu Vai từ buổi chiều hôm trước.
Thị xã Khâu Vai, huyện Mèo Vạc tỉnh Hà Giang.)

Không mơ thị thành. Em là sơn nữ,
Xuống núi tìm anh, chợ tình Khâu Vai,
Nhà em xa, đi hết mấy dốc dài,
Mấy đường đèo, mấy đường rừng thăm thẳm.

Vách núi đá nếp nhà ai bên cạnh,
Theo chân em che gío lạnh, sương mù,
Sương ở đỉnh trời, sương dưới thung khe,
Sương là đà che hàng cây trước mặt.

Chiều đã buông ở Khâu Vai, Mèo Vạc,
Trời Hà Giang mây trắng khúc tình ca,
Vẫn đợi anh từ những bản làng xa,
Về chợ tình. Hỡi chàng trai rừng núi.

27 tháng 3 chợ tình mở hội,
Sáng mai có người ngơ ngác tìm nhau,
Những người đã yêu, những kẻ chưa yêu,
Tuổi còn trẻ hay tuổi đời đã lớn.

Rượu men lá hay rượu ngô anh uống,
Em mời anh gói mèn mén, gói xôi,
Ăn với nhau cũng đủ thấy vui rồi,
Và nói với nhau trăm lời thương nhớ.

Đây tấm vải em dệt bên khung cửa,
Bàn tay em vuốt từng sợi chỉ thô,
Trái tim em như thoi cửi đẩy đưa,
Tấm vải ân tình tặng anh may áo.

Khi mình chia tay đường xa khuất nẻo,
Áo mặc trên người anh sẽ nhớ em,
Nhớ hôm nay trong men rượu, tiếng khèn,
Anh và em đã một ngày gắn bó.

Chợ tàn rồi, anh nằm trên yên ngựa,
Say thì say, hãy rong ruỗi về nhà,
Rừng chiều mùa Xuân rực rỡ sắc hoa,
Và sắc áo của những người miền núi.

Người Tầy, Nùng, H’mong, người Dao, người Giấy,
Bản làng nào cũng gặp ở Khâu Vai,
Chợ tình hàng năm không của riêng ai,
Nhưng mình vẫn riêng góc đời hò hẹn.

Nguyễn Thị Thanh Dương