"Đem đại-nghĩa để thắng hung-tàn. Lấy chí-nhân mà thay cường-bạo." ** Bình Ngô Đại-Cáo **

 

 

Ngày Trở Về

Anh thằng bạn đóng vai người lính,
Chị con bạn đóng vai người tình.
Tuổi hai mươi anh tòng-chinh,
Tuổi mười sáu chị làm thiếu-nữ.
Sân khấu buồn như hàng thông rũ
Khi anh trên đôi nạng gỗ trở về,
Khi chị quăng rổ cá chiều quê
Chạy vội, chạy vàng chị đến ôm anh và khóc nức-nỡ.
Bà con bảo hai đứa sao mà gở:
Thiếu gì chuyện vui mà chọn chuyện buồn?
Từ Ngoại-Hải, Như-Xuân cho đến Sung-Mãn, Sầm-Sơn,
Từ Long-Hoa, An-Bình cho đến Đông-Xuyên, Cầu-Ké,
Xóm dưới, làng trên nhiều người rơi lệ.
Anh thằng bạn chưa đến tuổi nhập-ngũ mà đã bỏ cha, bỏ mẹ,
Bỏ bạn, bỏ bè... anh đi làm người lính vô-danh.
Nhưng có lẽ anh thương chị con bạn thật tình,
Không nỡ để chị nó phải thấp tha, thấp thỏm,
Phải đợi phải chờ, phải lo phải lắng.
Anh trở về khi mùa hè vừa đỏ lửa.
Không trên đôi nạng gỗ,
Nhưng trong tấm poncho.
Chị con bạn tan cả ước-mơ,
Chưa cưới hỏi mà đã thành góa-bụa.
Từ đó đến nay mỗi lần nghe hát
Về những gì mất mát...
Tôi lại nhớ cảnh anh thằng bạn đóng vai chiến-binh,
Chị con bạn đóng vai người tình.
Năm mươi năm dẫu dài đằng-đẳng,
Nhưng chuyện xưa đâu dễ đi vào quên-lãng
Khi hoa lựu vẫn đỏ như lửa những chiều nắng hạ
Mà chị con bạn vẫn còn góa bụa.

DTBĐ