"Ta muốn cưỡi cơn gió mạnh, đạp làn sóng dữ, chém cá tràng-kình ở Biển Đông, quét sạch bờ-cõi để cứu dân ra khỏi nơi đắm-đuối chứ không thèm bắt chước người đời cúi đầu, cong lưng làm tỳ-thiếp cho người ta"

** Triệu Thị Trinh **

 

 

Mùa Tháng Tư

Mùa tháng tư có buồn không em hỡi
Bao năm rồi nơi xứ lạ lưu vong
Gục mái đầu mỗi từng đêm tủi hận
Mà lệ hờn vẫn chảy như biển sông

Mùa tháng tư em có bao giờ nhớ
Những người anh trong ngục tối đọa đầy
Mẹ khóc thương đàn con miền khổ ải
Đời nhiễu nhương như lật ngửa bàn tay

Mùa tháng tư trời giăng đầy mưa lệ
Trên mắt môi những kẻ sống lạc loài
Đâu quê hương mà tự hào năm tháng
Giữa biển đời, kiếp phận đã mồ côi

Mùa tháng tư nhòa đen cùng mực tối
Ánh trăng gầy cũng nhỏ lệ cảm thương
Làm sũng ướt con đường xưa đẫm lối
Trước cuộc đời quê mẹ quá xa xôi

Mùa tháng tư vẫn còn đây mộng dữ
Buốt tim đau khi khóc nhớ quê nhà
Tìm tự do để làm người viễn xứ
Ôi thuyền nhân, tên gọi bởi chính mình

Mùa tháng tư trái tim sầu tan tác
Nhìn quê nhà đã mất cả biển đông
Đời tương lai chỉ còn trên sa mạc
Việt Nam ơi, xin giã biệt từ đây

Trường Đinh
UK, sương mù già 2018
- viết ngày 12 tháng 3 năm 2018