"Ta muốn cưỡi cơn gió mạnh, đạp làn sóng dữ, chém cá tràng-kình ở Biển Đông, quét sạch bờ-cõi để cứu dân ra khỏi nơi đắm-đuối chứ không thèm bắt chước người đời cúi đầu, cong lưng làm tỳ-thiếp cho người ta"

** Triệu Thị Trinh **

 


 

Bên Mộ Mẹ

Mỗi ngày các con viếng thăm me,̣
Ngày ngày nén hương không tắt,
Mẹ ơi, mẹ có ấm lòng?
Trong nhà mồ, đứa em con tủi thân nằm khóc,
Cô em út ngồi tỉ tê kể lể.
Được món lạ có đứa đem ra cúng mẹ,
Các con không thể quên những bửa cơm bên mẹ,
Còn một chút cũng nhịn, để dành cho đứa về trễ.
Quanh mộ mẹ con trồng hoa hồng, phượng tím,
Như lúc sống mẹ thích ngắm, muốn tìm.
Tối con vội thắp đèn,
Sợ mẹ sợ bóng tối.
Ngày nào các con chưa kịp tới,
Mẹ có vui nằm nghe chuông gió ngân nga,
Chim líu lo, ríu rít hót ca,
Đêm trăng sao tỏ rạng,
Ngày nắng ấm chan hòa.
Lần lượt các con cũng già,
Trải qua giai đoạn mẹ sống,
Càng thấy thương mẹ chịu đựng bao nhiêu khổ cực:
Khi cúi khom mà không còn nhổ cỏ được,
Đi chợ theo tụi con lẽo đẽo, gắng gượng cố ráng sức.
Đứa em con bây giờ đi đứng dáng dấp giống mẹ,
Càng nhớ mẹ hơn.
Tóc các con giờ cũng đã bạc màu,
Má nhăn nheo, tay chân xương xẩu,
Càng thắm thía tình mẹ với con cháu.
Mẹ ơi, một đời mẹ nhứt định không muốn làm ai khổ,
Mẹ sống chan hòa với tình thương,
Cho tới khi sắp mất vẫn còn gởi gắm với các con.

Chương Hà