"Sống không phải là ký-sinh trùng của thế-gian, sống để mưu-đồ một công-cuộc hữu-ích gì cho đồng-bào, tổ-quốc." ** Phan Chu Trinh **

 


 

Chàng Và Nàng

Đến Mỹ định cư đầu tháng tư,
Hai vợ chồng trẻ chưa biết gì,
Mùa Xuân xứ người còn xa lạ,
Chàng và nàng hai kẻ ngu ngơ.

Cuộc sống mới nhiều thứ để lo,
Học ăn học nói học lái xe,
Bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn tưởng,
Chàng và nàng hai đứa trẻ thơ.

Chạy xe ra đường quên lối về,
Đường nhiều exit, lắm ngã tư,
Anh lái, em nhìn đường tìm kiếm,
Chàng và nàng hai kẻ khù khờ.

Tập quen cách sống của người ta,
Đã hết mùa Xuân đến mùa hè,
Thời gian chưa đủ cho từng trải,
Chàng và nàng hai kẻ lơ mơ.

Ra đường biết học hỏi, lắng nghe,
Người Mỹ vui vẻ, lịch sự ghê,
Nhà ai nấy ở riêng tư quá,
Chàng và nàng thấy buồn vu vơ

Chợ Mỹ đồ ăn Mỹ ê hề,
Không biết ăn chẳng dám mua về,
Hamburger, Pizza, hot dog,
Chàng và nàng hai kẻ hững hờ.

Mùa Thu đến lá vàng nên thơ,
Mây trời dịu dàng mỏng như tơ,
Đi trên đường vắng nhiều lá rụng,
Chàng và nàng hai kẻ mộng mơ.

Thu tàn đông đến lạnh tái tê,
Cây không lá bên đường chơ vơ,
Em bị cảm lạnh, anh dị ứng,
Chàng và nàng khô héo xác xơ.

Một hôm tuyết ở đâu đổ về,
Trời ơi, cơn bão tuyết đầu mùa,
Mênh mông thành phố màu tuyết trắng,
Chàng và nàng hai kẻ bơ vơ.

Anh xúc tuyết ở trước cửa nhà,
Em cào tuyết phủ cửa kính xe,
Lần đầu tiên đón mùa tuyết đến,
Chàng và nàng hai đứa mệt phờ.

Hôm sau tuyết chưa vội tan đi,
Thử thách đời hay để làm quà,
Em chơi với tuyết, anh nghịch tuyết,
Chàng và nàng hai đứa vui ghê.

Mùa đông khắc nghiệt đến không ngờ,
Mấy lần tuyết đổ, gió hoang vu,
Anh áo ấm, em khăn quàng cổ,
Đeo găng tay, chân đi giày da.

Mai mốt mùa Xuân lại trở về,
Anh và em trải qua bốn mùa,
Dắt dìu nhau nơi quê hương mới,
Chàng và nàng xây dựng ước mơ.

Nguyễn Thị Thanh Dương
(July, 02, 2017)