"Tôi là một người trong tay không lấy một tấc sắt, trên mặt đất không có chỗ nào dừng chân. Chẳng qua mình là một thằng tay không, chân trắng, sức yếu, tài hèn lại đòi vật lộn với hùm beo có nanh dài, vuốt nhọn. Dù sao mặc lòng, tôi vẫn cứ hăng-hái đi tới. Tôi vẫn muốn đổ máu ra mua Tự-Do." ** Phan Bội Châu **

 


Mùa Hè Say Nắng

Tôi sẽ đi cùng với mùa hè,
Nắng theo tôi trên những chuyến xe,
Nắng ghé vai tôi trên đường phố,
Chiếc mũ rộng vành không đủ che.

Đi nơi đâu cũng nắng chói chang,
Ngã tư đèn đỏ hay đèn xanh,
Nắng vào thành phố, lên xa lộ,
Nắng đi hướng bắc hay về nam.

Nhiệt độ mùa hè nóng bất thường,
Nóng thế nào hè vẫn dễ thương,
Nắng mùa hè làm tôi say nắng,
Choáng váng nhìn đời qua kính râm.

Đừng trách những cơn nắng mùa hè,
Người xa lạ gặp gỡ tình cờ,
Không có nắng mà lòng “say nắng”,
Choáng váng vì nhau chút mộng hờ.

Thành phố mùa hè cũng là thơ,
Màu trắng, tím, đỏ những đường hoa,
Crepe Myrtle tàn lại nở,
Tôi yêu sao hoa rụng ngày hè.

Hoa hồng nở sân trước vườn sau,
Mùa hè rực rỡ đến từ đâu?
Để cho hoa giao tình trong nắng,
Hoa có như người say nắng nhau.

Tôi rộn ràng như đứa học trò,
Thảnh thơi tận hưởng những ngày hè,
Chưa phai áo trắng sân trường cũ,
Cháy đỏ những mùa hoa Phượng xưa.

Tôi muốn vui trong những ngày hè,
Biển xanh, miền núi hay đồng quê,
Tạm quên nắng nóng nơi thành phố,
Cho hồn mình một chuyến lãng du.

Và vui với một điều nhỏ nhoi,
Nước chanh vang trắng ly cocktail,
Tôi nếm vị mùa hè chua ngọt,
Tôi như vừa nếm một tình yêu.

Tháng bảy đến, mai này sẽ đi,
Tháng tám, tháng chín lại trở về,
Đất trời vẫn chứa chan là nắng,
Hồn tôi say nắng đến bao giờ.

Nguyễn Thị Thanh Dương
(July, 01, 2017)