"Tôi là một người trong tay không lấy một tấc sắt, trên mặt đất không có chỗ nào dừng chân. Chẳng qua mình là một thằng tay không, chân trắng, sức yếu, tài hèn lại đòi vật lộn với hùm beo có nanh dài, vuốt nhọn. Dù sao mặc lòng, tôi vẫn cứ hăng-hái đi tới. Tôi vẫn muốn đổ máu ra mua Tự-Do." ** Phan Bội Châu **

 

 

Trở Lại Đèo Le, Quế Sơn, Quảng Nam 

" Nhớ bản sương giăng, nhớ đèo mây phủ

Nơi nào qua, lòng lại chẳng yêu thương ?

Khi ta ở chỉ là nơi đất ở

Khi ta đi đất bỗng hóa tâm hồn "

   ( Tiếng hát con tàu - Chế Lan Viên )

 

Anh về Quế Sơn một chiều thu phai nắng

Đi trên con đường bóng nắng đã nhạt phai

Chim hót líu lo nhảy bay qua cành la

Cảm xúc dâng tràn vui buồn mãi đan xen

 

Trở lại Hương An  - phố nhỏ mới lên đèn

Anh đợi em ở quán cà phê thuở trước 

Ngày chia xa với tương lai lời hẹn ước

Biến cố cuộc đời dang dở chuyện tình đau

 

Quế Long bạt ngàn rừng mía, cỏ bông lau

Thoang thoảng hương thơm hoa nội đồng trước ngõ

Lung linh nụ hồng bướm ong vờn theo gió 

Bụi chuối sau vườn nặng trĩu quả đong đưa

 

Anh đến đèo Le - Suối Mát giữa cơn mưa

Đắc sản gà tre - rượu Hồng đào chếnh choáng

Một thiên tình sử như giấc mơ thấp thoáng

Công chúa Huyền Trân mở bờ cõi phương nam

 

Hội ngộ tiếng nói cười rộn rã giòn tan

Ly cụng ly món chuối cây bún cá sắn

Ngọt ngào thân thương rồi mỗi người mỗi ngã 

Kỷ niệm êm đềm người và đất Quế Sơn

Minh Triết