"Đường đi khó, không khó vì ngăn sông cách núi mà khó vì lòng người ngại núi e sông." ** Nguyễn Bá Học **

 

 

Tôi Ngủ Bằng Ca Dao  

 

Nhờ ca dao Mẹ ru, tôi đã lớn

đếm từng hồi vất vả tháng năm qua

Mẹ nuôi tôi bằng củ khoai, củ sắn

nên bây giờ tôi mang nỗi xót xa.

 

Tôi lớn khôn dần chậm như loài đá

ca dao Mẹ buồn ru ngủ từng đêm

nỗi đắng cay đời rát trên thân thể

lòng dù vô tình đâu đã dễ quên.

 

Tay Mẹ gầy khô gối đầu tôi ngủ

đau siết đoạn đường cơm áo lất lây

Hơn hai mươi tuổi Mẹ làm cô phụ

còn Ba giang hồ biệt bóng chim bay.

 

Tôi đã theo Mẹ lang thang ngày tháng

hằn trên thịt da những vết đau buồn

bốn tuổi đã phải rày đây mai đó

ca dao Mẹ ru tôi ngủ chập chờn.

 

Tôi khóc cho tôi tương lai tức tửi

bạc bẽo người đời dăm tiếng đãi bôi

lời Mẹ ầu ơ chân tình từ nhỏ

sữa Mẹ không no nên mãi bồi hồi.

 

Mẹ bỏ ra đi khi tôi đã lớn

sao vẫn thấy mình còn mãi trẻ thơ

và vẫn từng đêm tôi thèm được ngủ

có Mẹ một bên dỗ giấc ầu ơ.

 

 Hà Việt Hùng