Dù Không Lời, Ba Vẫn Dạy Con
Lâu lâu con lén nhìn sợi bạc 
 Tóc Ba giờ trắng xóa đời sương
 Mắt cổ tích. Tia nhìn man mác
 Và đôi chân bước chậm trên đường.
Bóng thời gian đọng tràn đây đó
 Nét đồi mồi chen dấu chân chim
 Ngày thầm lặng, đêm thường mắt đỏ
 Ba như thân cổ thụ…im lìm!
Trăm nỗi nhớ nối nguồn quá khứ
 Vượt trùng khơi về lại chốn xưa
 Tìm đâu đó một vài kỷ niệm
 Hiếm hoi thay hạnh phúc cuối mùa !
Như có tiếng thở dài…rất khẽ
 Mỗi khi con ghé lại vấn an
 Trong từng ánh mắt cười, có lẽ
 Khói sương đang từng lúc dâng tràn .
Thấp thoáng thiều quang nhường bóng tối
 Nơi sân ga, đoạn cuối hành trình
 Có quá khứ, tương lai mở lối
 Đưa Ba qua hiện tại phù sinh.
Trong thinh lặng cuối mùa hiện hữu
 Mắt trầm ngâm thả bóng hoàng hôn
 Như tìm hướng ngược dòng lữ thứ
 Dù không lời, Ba vẫn dạy con.
Huy Văn
                    




 






