"Tôi là một người trong tay không lấy một tấc sắt, trên mặt đất không có chỗ nào dừng chân. Chẳng qua mình là một thằng tay không, chân trắng, sức yếu, tài hèn lại đòi vật lộn với hùm beo có nanh dài, vuốt nhọn. Dù sao mặc lòng, tôi vẫn cứ hăng-hái đi tới. Tôi vẫn muốn đổ máu ra mua Tự-Do." ** Phan Bội Châu **

  

  Ước Vọng Đoàn Viên

 

Con sông chảy qua bao mùa thương khó
Đục một dòng bồi, lỡ bến phù sa
Thương MẸ áo vai sờn nắng gió
Nhớ con xa khàn giọng tiếng ơi à.

Thương tóc trắng như cánh cò , bóng vạc
Ngày trầm ngâm , đêm trăn trở mong con
Xưa vì chồng hy sinh quãng đời son
Nay lo cháu , nhớ con, buồn ly biệt .

Mỗi thân cau là một niềm tha thiết
Từng dây trầu là một nỗi ước mơ
Bóng thời gian đọng trên tóc bạc phơ
Cho vầng trán thêm nếp nhăn khổ lụy.

MẸ như nắng xuyên mù sương thế kỷ
Mang hương nồng sưởi ấm cõi hồn con
Như ánh sáng của vầng trăng nguyên thuỷ
Ru con đi vào giấc mộng đêm tròn .

Mẹ thầm lặng trao lời theo mây gió
Biết con vì nghịch cảnh phải lìa quê
Ngày con đi không hẹn sẽ quay về
MẸ thổn thức, môi nghẹn lời , mắt đỏ.

Dù không hứa , MẸ ơi ! Xin chờ ngõ
Con sẽ về thăm lại cảnh thôn trang
Thăm dòng sông kỷ niệm, bến đò ngang
Và thăm MẸ , cháu , em , thăm tất cả.

Từ dâu bể của phương trời xa lạ
Nẩy mầm xanh trong ước vọng đoàn viên
Khi Xuân thắm tưng bừng trên phố xá
Sẽ có con về bên bóng MẸ hiền .

Huy Văn

( Quý tặng những Tri Âm đang nhớ MẸ nơi quê nhà )