"Quân lính cốt hòa-thuận, không cốt đông; cốt tinh-nhuệ, không cốt nhiều. Người khéo thắng là thắng ở chỗ rất mềm-dẻo, chứ không lấy mạnh đè yếu, nhiều hiếp ít." ** Quang-Trung **

 

Mái Tóc Anh

Đã lâu rồi, anh chợt đến thăm tôi,
Bất ngờ như gío trong ngày nắng Hạ,
Bàng hòang mới biết qua thời tuổi trẻ,
Anh và tôi là bạn học chung trường.

Anh uống với tôi chén trà ngoài vườn,
Tiếng lá cây cũng mừng reo xào xạc,
Tôi thấy mái tóc anh có nhiều sợi bạc,
Mái tóc một thời lộng gío tuổi hai mươi.

Tôi đã thầm thương mái tóc rối bời,
Anh làm dáng nhìn tôi và vuốt tóc,
Tội nghiệp, bàn tay anh vụng về lắm,
Không kịp làm tóc thẳng một đường ngôi.

Sân trường có nhau để rồi chia phôi,
Hai người thương thầm đi về hai phía,
Chưa nói yêu mà chuyện tình dang dở,
Áo học trò phai tình có phai theo?

Mái tóc xanh xưa theo tuổi xế chiều,
Bàn tay anh đã bao lần che gío?
Sợ tóc rối dưới mắt nhìn ai đó,
Sợ mất đi hình ảnh đẹp trong đời.

Bây giờ mái tóc anh có đường ngôi,
Tóc đã bạc anh không cần che dấu,
Không nhuộm đi dấu vết đời khô héo,
Khi tim còn những nhịp đập bâng khuâng.

Tóc bạc vẫn là mái tóc của anh,
Đã qua rồi những ngày nào tóc rối,
Tóc vẫn đẹp dù anh thêm nhiều tuổi,
Tôi vẫn thương thầm dù không trẻ như xưa.

Chén trà đã cạn tiễn anh ra về,
Ánh mắt nhìn nhau thay lời tạm biệt,
Như thói quen xưa, anh đưa tay vuốt tóc,
Dù chiều nay không lộng gío anh ơi…

Nguyễn Thị Thanh Dương