"Sống không phải là ký-sinh trùng của thế-gian, sống để mưu-đồ một công-cuộc hữu-ích gì cho đồng-bào, tổ-quốc." ** Phan Chu Trinh **

 

Con Gái Trung

Nếu ai đã từng đi qua miền Trung,
Sẽ để lại nhiều cảm tình lưu luyến,
Mảnh đất giữa bản đồ hình chữ S,
Giữa hai đầu Nam-Bắc của Việt Nam .

Mảnh đất nghèo có những vẻ đẹp riêng,
Huế cổ kính của một thời vua chúa,
Huế khép kín bình phong che trước cửa,
Lối vào nhà em khuất dưới hàng cau...

Anh tình cờ gặp em bước qua cầu,
Vành nón lá bài thơ che nghiêng mặt,
Con gái Huế nên thơ mà kiểu cách,
Từ bao giờ như núi Ngự sông Hương.

Khánh Hoà, Bình Định, Quảng Ngãi, Quảng Nam ,
Đà Nẵng, Phú Yên… và nhiều nơi nữa,
Con gái miền Trung chịu thương chịu khó,
Vẫn dịu dàng như hoa nở trong vườn.

Em tự hào về mảnh đất quê hương,
Trong nghèo khổ có mẹ cha vất vả,
Nhiều người con học thành tài rạng rỡ,
Nhiều người con dựng nghiệp từ trắng tay.

Anh về miền Trung mà nhìn mây bay,
Hồn bâng khuâng trên đỉnh đèo Ngoạn Mục,
Không muốn rời Ngũ Hành Sơn, Đà Nẵng,
Mơ sông Thu Bồn nhớ đất Quảng Nam.

Anh về miền Trung chia nỗi đau thương,
Những dòng sông trở mình mùa bão lũ,
Nước tràn ngập trên ruộng đồng trắng xóa,
Trời bày thiên tai đói khổ, mất mùa.

Người miền Trung ai bỏ xứ đi xa,
Vẫn da diết mong có ngày trở lại,
Nhớ miếng ngon quê, nhớ thời no đói,
Đất và người thương lắm lúc xa nhau.

Ngôn ngữ miền Trung không dễ hiểu đâu,
Cách phát âm sẽ làm anh bỡ ngỡ,
Như trái ớt hiểm trong tô bún Huế,
Ăn rất cay, nhưng tô bún thêm ngon.

Anh sẽ yêu cả giọng nói của em,
Như gia vị của tình yêu em đó,
Đất và người không dễ gì từ bỏ,
Thì tình này cũng gắn bó anh ơi.

Nguyễn Thị Thanh Dương
(Feb. 2012)