"Ta muốn cưỡi cơn gió mạnh, đạp làn sóng dữ, chém cá tràng-kình ở Biển Đông, quét sạch bờ-cõi để cứu dân ra khỏi nơi đắm-đuối chứ không thèm bắt chước người đời cúi đầu, cong lưng làm tỳ-thiếp cho người ta"

** Triệu Thị Trinh **

 

Mùa Đông

Em có biết, thân anh gần hóa đá
Với mùa đông buốt giá ở nơi này
Cây đứng lặng, khắp trên cành trắng xóa
Dải đường xa, tuyết lạnh mịt mù bay

Con gấu ngủ chờ Xuân về thức dậy
Anh làm người nên thở khói mà đi
Nợ áo cơm, tin quê nhà ngóng đợi
Mặc tuyết sương anh phải bậm môi cười

Như con chim mải mê tìm vũng nước
Giữa mênh mông băng giá của vô cùng
Đốt giùm anh bếp lửa hồng cháy đỏ
Sưởi lòng anh ấm áp giữa trời đông

Ở nơi nào em có biết hay không
Ôi nghiệt ngã trời mùa Đông xứ tuyết
Thân lữ thứ đường xa em nào biết
Anh lặng lờ trong nỗi nhớ phương Đông

Giữa giá băng trơ trọi một cành thông
Tuyết trắng xóa che màu xanh của lá
Khi nắng lên ngọn thông gầy lấp lóa
Giữa trời xa lóng lánh đẹp vô cùng

Em ơi em! trời buốt giá lạnh lùng
Anh quanh quẩn thở hơi tìm nỗi nhớ
Cho anh mượn vòng tay em bé nhỏ
Để tựa đầu làm gối ngủ mùa Đông

Anh ngồi đây, nhìn tuyết rớt bên song
Trăng tỏa xuống một nỗi buồn lạnh lẽo
Nhớ gì đâu những mùa Xuân quê cũ
Mơ một ngày về lại bến sông xưa

Róc rách đôi bờ, một mái chèo đưa
Cây lả ngọn soi mình trên sóng nước
Dẫu anh hiểu chẳng bao giờ có thể
Tắm được hai lần trên một dòng sông
Sông còn kia nhưng nước chẳng quay về
Cứ khắc khoải mà trôi ra lòng biển

Nếu một mai anh về râu tóc trắng
Bóng thời gian đã nhuộm tuyết pha sương
Thì em ơi, xin em đừng thay đổi
Giữ giùm nhau một chút mến thương

Nguyên Nhung