"Đường đi khó, không khó vì ngăn sông cách núi mà khó vì lòng người ngại núi e sông." ** Nguyễn Bá Học **

 

Đợi Chờ

(Thương gửi về Má)

U uất nắng sầu đọng trước song,
Mẹ già tựa cửa đứng vời trông,
Bâng khuâng chiếc lá bay đầu ngõ,
Sóng vỗ mơ hồ vọng cuối sông.

Xa xa chó sủa rộn trưa hè,
Mẹ ngỡ người thân đã trở về.
Chống gậy lê chân từng bước nhỏ,
Bóng con nào thấy cuối đường quê.

Nhà ai uể oải tiếng à ơi,
Võng kẽo kẹt thêm nỗi rã rời.
Mẹ nhớ những đêm dài thức trắng,
Ru con mẹ cũng tiếng ơi hời.

Khôn lớn con đi chuyện nước non,
Nhớ thương gậm nhấm mẹ hao mòn,
Hằng đêm mẹ chấp tay thành khẩn
Cầu nguyện cho con được vẹn tròn.

Tai biến năm nao bỗng dập dồn,
Mịt mù khói lửa, mẹ tìm con,
Sẩy đàn tan nghé, con đâu tá?
Về chốn nhà xưa, mẹ héo hon.

Xuân đến, thu đi, đông lại qua,
Cây khô một sớm chợt đơm hoa.
Nghe con đến được phương trời lạ,
Lòng mẹ mừng vui lẫn xót xa.

Mẹ ước, mẹ mong, mẹ khẩn cầu,
Ơn trên cho mẹ sống dài lâu,
Chờ ngày quay bước chân phiêu bạt,
Quê cũ con về, lại gặp nhau.

Mẹ vẫn nhủ thầm với tháng năm,
Con tôi mai mốt sẽ về thăm.
Rồi mai, rồi mốt, rồi mai mốt,
Bóng dáng thằng con vẫn bặt tăm.

Lá rụng ngoài sân đã lắm khi,
Họ hàng quá mấy bận chia ly.
Tuổi già thân mẹ thêm tàn tạ,
Tử biệt giờ đây cũng đến kỳ.

Lòng mẹ thương con thắt quặn đau,
Chuỗi ngày trần thế thoắt qua mau.
Số trời sức mẹ đành cam chịu,
Mẹ chẳng chờ con được nữa đâu.

*****

Nhắm mắt xuôi tay buổi cuối đông,
Ra đi lệ mẹ vẫn đoanh tròng.
Ngày mai có kẻ về thôn cũ,
Chẳng thấy mẹ già đứng tựa song.

Trần Văn Lương
Cali 8/2000