"Ta muốn cưỡi cơn gió mạnh, đạp làn sóng dữ, chém cá tràng-kình ở Biển Đông, quét sạch bờ-cõi để cứu dân ra khỏi nơi đắm-đuối chứ không thèm bắt chước người đời cúi đầu, cong lưng làm tỳ-thiếp cho người ta"

** Triệu Thị Trinh **

 

Khi Tình Đã Phai Màu

Phố chiều ơi, phố chiều ơi,
Vẫn còn những chiếc lá rơi bên đường,
Bóng mây trôi tận cuối miền,
Trôi như giấc mộng triền miên hôm nào,
Tình như chim én bay cao,
Tìm mùa Xuân mới ngọt ngào hương say,
Từ khi tay lạ bàn tay,
Từ khi mắt lạ tháng ngày buồn tênh,
Một mình qua phố phân vân,
Tôi nghe nắng chết dưới chân hững hờ,
Đã lâu quên thuở hẹn hò,
Bóng người xưa cũng nhạt nhòa trong tôi.
Hôm nay phố cũ bồi hồi,
Tình cờ gặp lại một người đã quên,
Vẫn là hè phố thân quen,
Nhưng người ấy đã đi bên một người,
Ngỡ ngàng trong phút giây thôi,
Khi anh đối diện nhìn tôi lạnh lùng,
Tôi vờ quay mặt như không,
Tóc bay kiêu ngạo mênh mông gío chiều.
Nói gì khi chẳng còn yêu?
Như hai kẻ lạ ít nhiều dửng dưng
Đàn ơi, sao phím so chùng?
Người ơi, sao để ngại ngùng cho nhau?
Khi tình yêu đã phai màu,
Tháng ngày yêu cũng chìm vào xa xăm.
Hãy như một tiếng nói thầm,
Chìm trong đêm vắng không âm vang về.
Sao còn những chuyện tình cờ?
Sao còn gặp để hững hờ chia xa?
Anh như một áng mây qua,
Tình như một buổi chiều tà. Thế thôi.
Phố chiều ơi, phố chiều ơi,
Cho tôi khép lại chuyện đời dở dang.

Nguyễn thị Thanh Dương