"Tôi là một người trong tay không lấy một tấc sắt, trên mặt đất không có chỗ nào dừng chân. Chẳng qua mình là một thằng tay không, chân trắng, sức yếu, tài hèn lại đòi vật lộn với hùm beo có nanh dài, vuốt nhọn. Dù sao mặc lòng, tôi vẫn cứ hăng-hái đi tới. Tôi vẫn muốn đổ máu ra mua Tự-Do." ** Phan Bội Châu **

 

Rồi Sao Nữa

Ðã qua cái lạnh của mùa đông,
Mà sao còn có lạnh trong lòng.
Không buồn không nhớ không thương tiếc,
Mà sao vẫn còn nổi niềm riêng.
Những gì ngày tháng tưởng đã quên,
Lại về trong giấc mộng đêm đêm.
Những ngày tươi đẹp không trở lại,
Chỉ có muộn phiền chồng chất thêm.
Hạnh phúc tưởng trong tầm tay với,
Mà hóa ra hụt hẫng xa xôi.
Ðời tưởng như êm trôi bình thản,
Rồi lắm khi nổi dậy sóng ngầm.
Ðã bao lần lòng muốn lặng câm,
Ðã nén thật nhiều lấy có làm không.
Ðổi điệu buồn thành khúc nhạc mênh mông,
Dư âm đó có khi trầm khi bỗng.
Lấy gì đây để lấp vào khoảng trống,
Ðể giết nổi buồn để xóa đau thương.
Bánh xe qua và bụi cuốn bên đường,
Rồi biến mất, sẽ chìm vào quên lãng.

Ái Hoa