"Quân lính cốt hòa-thuận, không cốt đông; cốt tinh-nhuệ, không cốt nhiều. Người khéo thắng là thắng ở chỗ rất mềm-dẻo, chứ không lấy mạnh đè yếu, nhiều hiếp ít." ** Quang-Trung **

 

Cuối Cùng

< - Cầm bằng như cái én bay
Thoáng qua một chút lắt lay giữa trời
Cầm bằng như vệt mây trôi
Thoáng qua rồi cũng tan rồi vệt mây - >

Hết rồi, có phải thế không em?
Thôi cũng cam đành nhận bóng đêm!
Ngày nắng đẹp sao rồi cũng tắt,
Tình nào rồi chẳng xót xa thêm?!

Ta chẳng tiếc cho đi yêu dấu ấy,
Bởi đời ai tiếc với người tình?
Nhưng lòng vẫn hận cùng định mệnh
Sao tắt nửa chừng đốm lửa xinh?

Nhớ ngày gặp gỡ mấy năm rồi,
Thương mến như trao tự mấy đời;
Mắt đã nồng nàn, lời đã ngọt,
Tay cầm ấm áp đã không thôi.

Rồi tháng ngày trôi với mặn nồng
Chan hòa âu yếm hạ sang đông,
Nâng niu từng chút đầy công sức,
Ấp ủ bao phen đốm lửa hồng.

Nước mắt yêu thương nhỏ mấy lần,
Nụ cười hạnh phúc nở bao trăm;
Giận hờn chỉ khiến tình thêm chặt,
Nên tưởng vững bền với tháng năm?!

Ai hay một buổi đã nghi ngờ,
Gác tía huy hoàng đã chỏng trơ;
Mắt đã lạnh lùng, môi đã mím,
Ô hay, sự thể có bao giờ?!

Nửa buổi ta về, dạ ngẩn ngơ
Bây giờ tình chết, nghĩa hoang sơ,
Bây giờ ta hiểu ta khờ dại
Tin cái vững bền của mộng mơ!

Thôi thế thì thôi, thôi cứ thế,
Trăm năm thôi chẳng có bao giờ,
Đi đi, đời rộng người đông đúc,
Vơ vẩn làm gì chút vẩn vơ?!

Ta về, ta vẫn cứ là ta,
Ta vẫn sống đời sống của ta.
Ta có khóc người yêu đã chết,
Lệ tình rồi cũng cạn thôi mà!

Kiền Đức