"Tôi là một người trong tay không lấy một tấc sắt, trên mặt đất không có chỗ nào dừng chân. Chẳng qua mình là một thằng tay không, chân trắng, sức yếu, tài hèn lại đòi vật lộn với hùm beo có nanh dài, vuốt nhọn. Dù sao mặc lòng, tôi vẫn cứ hăng-hái đi tới. Tôi vẫn muốn đổ máu ra mua Tự-Do." ** Phan Bội Châu **

 

             

Như Nhiên

Tuyết đã rơi đầu Đông thấm đất dày
Hạt trắng ngần mũm mĩm trên cành cây
Nhớ ai tiếng sáo lời thơ cao vút
Nước dâng trào đợt sóng dậy tầng mây

Sông có khúc người có lúc ai hay
Nắng mưa bão tuyết thêm mùi đắng cay
Thế sự phù du tan như cát bụi
Núi sông chớp mắt thành dâu biển đây

Người xưa đâu nhỉ muôn ngàn năm trước?
Người nay hay nhỉ muôn ngàn năm sau
Thế sự phù du một vòng quanh quẩn
Lê gót đường trần con nước qua mau

Tuyết đã rơi Lập Đông ngoài song cửa
Hoa lá ngủ ngoài sân cơn gió lùa
Trên tầng mây vầng trăng khuyết màu bạc
Rượu chưa say trần gian giấc đẩy đưa

Thế sự mấy ai hơn thú chơi nhàn
Tâm vẫn động lòng vẫn chút mang mang
Kìa ai trông lớp lớp mây vần vũ
Trăm năm ghé mắt xem tuồng thế gian

Quang Nguyên
11/12, 2022