"Ta muốn cưỡi cơn gió mạnh, đạp làn sóng dữ, chém cá tràng-kình ở Biển Đông, quét sạch bờ-cõi để cứu dân ra khỏi nơi đắm-đuối chứ không thèm bắt chước người đời cúi đầu, cong lưng làm tỳ-thiếp cho người ta"

** Triệu Thị Trinh **

                           

Người Khách Cuối Cùng Nơi Nhà Quàn

Chị Bông chuẩn bị rời sở làm, chiều nay chị làm overtime theo yêu cầu của công việc nên 6 giờ rưỡi mới xong. Chốc nữa chị sẽ đến viếng bà boss Jessica tại nhà quàn Heaven, nhà quàn cách nơi chị làm khỏang 20 phút. Từ hôm bà Jessica qua đời chị Bông bận việc và quên béng đi không đến viếng bà được, hôm nay là ngày cuối cùng chị có thể viếng vì ngày mai thứ bảy gia chủ sẽ cử hành tang lễ. Chị Bông ân hận tự trách mình xao lãng để chiều nay phải đến viếng người qúa cố qúa muộn.
Chị Bông thuộc loại nhát gan hay sợ ma, đến nhà qùan vào buổi chiều trễ muộn chẳng hay ho gì nhưng chị nghĩ biết đâu cũng có người bận rộn hoặc vì bất cứ lý do gì họ đến viếng bà Jessica trễ như chị và chị sẽ gặp họ ở đó.
Chị Bông nhớ lại ngày xưa còn nhỏ ở Việt Nam tuy sợ ma, nhưng tuổi mười bốn mười lăm hay nghịch ngợm, tò mò và thích “mạo hiểm”, chị và con nhỏ bạn cùng xóm tên Hợp, hai đứa thường rủ nhau, chở nhau trên chiếc xe đạp cũ đến chơi trong nghĩa trang quân đội ở Hạnh Thông Tây Gò Vấp cách nhà khoảng hai cây số vào những buổi chiều rỗi rảnh. Nghĩa trang rộng đẹp, Hợp cũng sợ ma như chị Bông nhưng có hai người nên cả hai cùng trở nên gan dạ, hai đứa đã tung tăng đi cắm nhang cho các mộ bia tử sĩ, lấy nhang có sẵn ai đó vừa cắm trên mộ người thân của họ và chia ra các mộ khác mỗi nơi một hai que nhang cho ấm lòng người dưới mộ. Chốc nữa cũng thế, nếu chị đến phòng viếng bà Jessica với cùng ai đó thì chẳng có gì phải sợ hãi cả...
Bà Jessica là một manager lịch sự và thân thiện với tất cả nhân viên, mỗi lần xuống shop sản xuất gặp chị Bông bà Jessica thường ân cần nói chuyện và giúp đỡ giải quyết cho chị những khó khăn của công việc khi cần, trong khi bà supervisor xếp trực tiếp của chị Bông thì khó tính khó nết thật khó ưa.
Bà Jessica qua đời vì nhồi máu cơ tim ở lứa tuổi ngoài 50 để lại niềm thương tiếc cho hầu hết bạn bè và nhân viên trong hãng. Chị Bông thương mến bà Jessica và hơn nữa là nhân viên trong hãng điều lịch sự tối thiểu khi một người cùng làm trong hãng qua đời thì không ai có thể làm ngơ không đến viếng hoặc tiễn đưa họ lần cuối cùng được...
Chị Bông vội vàng đi ra bãi đậu xe và nổ máy xe, chị muốn đi nhanh để còn về nhà lo bữa cơm chiều... Thế mà chiếc xe của chị lại dở chứng, căn bệnh bấy lâu của nó là thỉnh thoảng phải tắt máy và nổ máy nhiều lần cho máy nóng lên mới chạy được.
Cuối cùng chị cũng đã nổ được máy xe đi đến nhà quàn Heaven, chưa vào mùa Đông, trời mùa Thu tháng Mười đã nhanh tối, mới gần 7 giờ chiều không gian đã thấm đẫm màu hoàng hôn.
Nhà quàn nằm trên khu đất rộng đường vắng ít xe cộ qua lại bên cạnh một khu rừng nhỏ, hoàng hôn nơi đây càng trở nên thầm lặng, thăm thẳm u tối một màu.
Sắp đến ngày lễ Halloween, lễ ma qủy, không biết có ma đưa lối qủy dẫn đường không mà chị Bông lại đi viếng người chết một mình trong buổi chiều đang tàn đêm gần tới như thế này.
Khu xóm nhà chị Bông người ta đã trang trí cho ngày lễ ma qủy từ sớm, có người trang trí mặt ngoài hiên nhà thật rùng rợn, bộ xương người treo lủng lẳng, một xác chết ngồi thù lù trong chiếc ghế cũ xiêu vẹo như từ thiên thu nào trở về, và cây hoa hồng nở những hoa màu đỏ thẫm xinh đẹp trước cửa sổ cũng biến thành kinh dị tang thương với con nhện độc to tướng giăng tơ trên cây và những giọt máu đỏ rơi xuống loang lổ tưởng như những cánh hoa Hồng đỏ rơi rụng và biến thành những giọt máu. Chưa hết, ngay trên cánh cửa nhà xung quanh là màu vải tang trắng, giòng chữ đen ngòm hắc ám ngoằn ngoèo ghi “Enter if you dare !!”.
Chị Bông đã mỉm cười thầm “này chủ nhà, nếu tôi còn là con bé sợ ma ngày xưa thì tôi cùng rủ bạn tôi cả hai cùng đẩy cửa xông vào nhà đấy, đừng có mà thách thức”.
Quang cảnh khu nhà quàn làm chị Bông chợt thấy lạnh, ra khỏi xe cảm giác lạnh nhiều hơn, gió đìu hiu và lá vàng khô lác đác dưới chân làm đầu óc giàu tưởng tượng của chị nghĩ những cơn gío lạnh kia từ trong nhà quàn hắt ra, những chiếc lá khô kia là linh hồn các xác chết từ trong nhà quàn vất vưởng bay ra...
Chị tự khích lệ tinh thần mình, lẩm bẩm vài câu cho chính mình nghe:
- Gío mùa Thu mơ màng đáng yêu việc gì mình phải sợ chứ.
- Lá khô mùa Thu xào xạc người ta còn làm thơ việc gì mình phải ngán chứ.
Chị ngẩng cao mặt đón gió thổi vào mặt và cố tình bước lên những lá khô. Có gì đâu, gió vẫn là gió từ đất trời bao la, lá khô vẫn là những chiếc lá khô hết thời xuân xanh thì lìa cành và vô hồn vô tri như rác như bụi.
Vào đến cửa chính của nhà quàn, trước mặt chị là một lối đi thẳng đến một bức tường, qua khỏi bức tường ngay bên trái có một phòng khách cho người thăm viếng ngồi đợi nhưng chẳng có ai ngồi nơi đây, không biết có còn ai đang bận viếng người chết ở bên trong không, ở phòng bà Jessica không? lúc nãy đậu xe trước sân nhà quàn chị không để ý có mấy xe, chỉ nhớ là rất vắng vẻ, chị Bông ngơ ngác nhìn xung quanh và may qúa thấy bà nhân viên đang ngồi nơi bàn tiếp nhận ở bên phải đầu hành lang, bà ngồi khuất lấp thế này nhìn ra ngoài khung cửa thì xa nhưng chắc là rất gần những quan tài. Chị Bông rợn mình tưởng tượng nếu một trong những xác chết chợt… động đây, chợt ú ớ… bà nhân viên có kịp chạy ra ngoài sân không?
Hình như giọng bà vui hẳn lên khi thấy chị Bông xuất hiện:
- Chào chị, tôi là Diana nhân viên tiếp nhận của nhà quàn, chị thăm người qúa cố tên gì?
Chị Bông đến gần bà nhân viên, là một khuôn mặt đàn ông, khuôn mặt vuông, to và dài với đôi hàng chân mày xô lệch không đều nhau, với chiếc mũi cao và dài qúa khổ, với đôi mắt lồi lồ lộ, với đôi môi mỏng dính giữa hai bên má chảy xệ nhưng bà có mái tóc vàng mềm mại úp quamh khuôn mặt đã giúp khuôn mặt ấy có chút nữ tính. Chị Bông thường sợ những loại khuôn mặt nửa đàn ông nửa đàn bà như bà Diana này, chưa gặp người chết chị đã sợ người sống rồi...
- Chào Diana, tôi muốn viếng bà Jessica Andrews.
- Mời chị đến phòng thứ hai bên trái.
Chị Bông nhìn cái hành lang theo tay bà Diana chỉ, bên phải và bên trái hành lang là những vách ngăn thành phòng, mỗi phòng là nơi đặt quan tài người chết, hành lang trước mặt chị là những quan tài và sau lưng chị là người đàn bà mang khuôn mặt đàn ông, chị bị bủa vây trong nỗi sợ hãi nhưng đã đến đây rồi chị không thể quay về, chị sẽ vào viếng bà Jessica vài phút là xong, chị cần bày tỏ lòng tiếc thương và tôn trọng người qúa cố mà chị thân mến.
Chị Bông thở mạnh lấy tinh thần bình tĩnh và tự tin, chỉ vài phút, thời gian sẽ trôi qua nhanh lắm, những lúc chị ngồi bên computer quay qua quay lại mấy tiếng đồng hồ lúc nào không hay.
Chị nện gót giày thật mạnh trên sàn nhà để khua lên tiếng kêu rộn rã và vào đúng căn phòng thứ hai cùng lúc ngoài phòng bà Diana có tiếng phone reo, bà nhân viên bốc phone và nói chuyện với ai đó.nên không gian cũng bớt im ắng lạnh lùng.
Chiếc quan tài vẫn mở một nửa, trong ánh đèn mờ ảo trên nắp quan tài một bó hoa toàn màu trắng, những hoa lá và cành hoa dài phủ xuống quan tài như ôm ấp, như chở che cho người chết bớt lạnh lẽo cô đơn..Chị Bông tin hoa lá cũng có linh hồn, biết đâu trong đêm khuya thanh vắng hồn hoa và hồn người chết sẽ là đôi bạn tri âm chuyện trò?
Chị đến bên cuốn sổ tang để trên một stand gần quan tài và vội vàng ghi tên mình với một câu chia buồn chân tình thân ái trước khi ra nhìn mặt bà Jessica.
Nhưng khi chị Bông đến gần quan tài và nhìn vào chị kinh hoàng bật kêu lên: - Giời ôi, sao bà Jessica lại hóa thành đàn ông thế này???!!!
Trong quan tài là một ông, mặt vuông to và dài…như bà nhân viên Diana kia.!
Có lẽ bà Diana vẫn đang mải nói phone nên không nghe thấy tiếng kêu thảng thốt của chị Bông, chị định thần nhìn lại xác chết và biết là chị bị thần hồn nhát thần tính tưởng bà Diana đã… nhập vào xác bà Jessica để hù dọa chị, xác chết nằm đây hoàn toàn là một người đàn ông, chẳng giống bà Diana.
Bây giờ chị Bông mới để ý đến một khung to dựng đứng cạnh bên stand có cuốn sổ tang, trong khung là rất nhiều hình ảnh của người chết tên Jon McCoy, hình lúc ấu thơ, lúc tuổi trẻ đến tuổi già, tiêu biểu qua từng giai đoạn vui buồn cuả cuộc đời, tấm hình ông Jon cười toe toét như đang chế nhạo chị, như đang nói rằng:
- Chào bà Bông không quen biết, tôi tên là Jon McCoy.. Cám ơn bà đã đi lộn phòng đến thăm tôi.
Chị Bông trân trọng trả lời thầm:
- Ối ông Jon, xin ba hồn bảy vía ông tha lỗi cho sự vô ý của tôi.
Chị vì sợ hãi đến xớn xác đã vào lộn phòng, cũng là phòng thứ hai nhưng bên phải thay vì phòng thứ hai bên trái và càng xớn xác hơn khi tấm khung mang mấy chục tấm hình và tên tuổi người quá cố to lù lù ngay trước mặt mà chị không thấy cứ cắm cúi ghi vội những lời phân ưu vào sổ.
Thế là chị phải xoá tên mình và lời chia buồn đã viết trong cuốn sổ tang của ông Jon McCoy kẻo ngày mai thân nhân người chết đọc những lời này sẽ hoang mang không biết bà Bông nào lại quen với ông Jon McCoy nhà mình.và phân ưu trìu mến thế.
Lần này chị Bông vào đúng phòng thứ hai bên trái, chị cẩn thận nhìn cuốn sổ tang tên họ bà Jessica Andrews đầy đủ đàng hoàng rồi mới viết xuống.
Phòng bà Jessica cũng không một ai viếng như bên phòng ông Jon kia ngoài một mình chị Bông.
Đến bên quan tài đây mới là gương mặt hiền lành phúc hậu của Jessica người manager hãng chị.
Chị Bông chưa kịp chắp tay cầu nguyện thì chiếc cell phone trong túi áo chị reo lên, nếu bất cứ ai gọi chị trong lúc này chị đã làm ngơ và sẽ gọi lại sau, nhưng thấy tên chồng chị Bông phải nghe phone, anh Bông hỏi sao giờ này chị chưa về đến nhà, chị Bông giải thích cho chồng và nói sẽ về nhà trong vòng nửa tiếng nữa, cái tính xớn xác của chị quên không báo cho chồng biết chiều nay tan sở chị sẽ đến nhà quàn viếng bà boss đã làm phiền chị, kéo dài thêm những giây phút căng thẳng lúc chị đang đứng một mình trước mặt người chết nằm trong quan tài.
Trả lời phone chồng chớp nhoáng cho xong chị Bông vội vã chắp tay nói lời vĩnh biệt bà Jessica một cách thành tâm, nhìn mặt bà lần cuối rồi lại vội vã rời khỏi phòng.
Ra tới bàn bà Diana, bà ta đã xong nói chuyện phone từ lúc nào, bà Diana nói:
- Ngoài trời đang mưa chị có mang dù không?
Chị Bông đi ra phía cửa chính nhìn ra ngoài...
Mưa Thu mà chị Bông vẫn yêu thích đây mà, nhưng sao mưa lại đến vào lúc này, vào nơi này?. Chị thấy màn mưa giăng giăng trắng mờ và nhớ tới da mặt bà Jessica đã được trang điểm bôi phấn trong quan tài lúc nãy. Chị Bông vào với bà Diana, thất vọng trả lời:
- Tôi không ngờ là trời sẽ mưa, không mang dù và không áo ấm
- Vậy chị ngồi đây một lát nhé.
Bà Diana thân thiện mời, bà lấy một chiếc ghế cho chị Bông ngồi nghỉ chân chờ mưa và bà kiếm chuyện nói chẳng liên quan gì đến công việc hiện tại của bà:
- :Thời tiết thay đổi bất thường, có những ngày Đông trong mùa Thu, gío thật lạnh, có nơi còn có tuyết nữa…
- Vâng.
- Nhưng mùa Thu bao giờ cũng đẹp...
- Vâng.
Chị Bông trả lời hững hờ cho xong vì đang sốt ruột muốn trời tạnh mưa để về nhà. Bà Diana thong thả nói tiếp làm như chị Bông sẽ ngồi đây lâu dài để nghe bà kể chuyện đời xưa:
- Tôi đã có một thời thơ ấu cho đến khi tuổi đôi mươi với những kỷ niệm mùa Thu thật đẹp tại tiểu bàng Utah nơi tôi sinh ra. Ngày đó………
Rõ ràng bà Diana muốn khơi chuyện để cầm chân chị Bông trong nhà quàn này cho có thêm hơi người sống, cho vơi bớt cô đơn và sợ hãi những người chết.
Những nhân viên làm việc trong nhà quàn thường là người gan dạ, coi xác chết như vật dụng vô tri chứ không lo sợ hồn ma bóng quế như thường tình người đời, nhưng cũng có lúc họ yếu bóng vìa, cũng biết sợ như bà Diana lúc này.
Một người bạn chị Bông bảo lãnh gia đình người anh sang Mỹ, thời gian dài chưa xin được việc làm anh trai chị rất nôn nóng và khao khát có việc, anh muốn làm bất cứ công việc gì để kiếm tiền, nhưng khi có người giới thiệu anh vào làm việc vặt trong nhà qùan, hút bụi, lau chùi và di chuyển đẩy những quan tài từ phòng nọ sang phòng kia khi cần, công việc chỉ có thế với đồng lương cao gấp rưỡi công việc lao động hãng xưởng mà anh ta cũng từ chối vì…sợ ma, mặc dù ở Việt Nam anh từng lăn lóc cả ngày lẫn đêm trong rừng sâu núi thẳm ở miền Trung đi tìm trầm, đối diện với hoang vu, với bóng tối và bao hiểm nguy rình rập như thú dữ và nhất là bọn cướp sẵn sàng tấn công giết người tìm trầm để chiếm đoạt những khúc trầm hương qúy gía...
Vậy bà Diana đây thật là can đảm, giá mà bà Diana có… nhường công việc này cho chị Bông, mỗi ngày chỉ ngồi nơi bàn tiếp nhận, công việc nhàn rỗi lãnh lương cao chị cũng không bao giờ làm, thà rằng thất nghiệp không có tiền và ngồi nhà ăn mì gói sướng hơn...
Chị Bông có lần xem video cảnh chợ búa miền Tây ở Việt Nam , chợ có chuyên những mặt hàng cung cấp cho nhà hàng làm món đặc sản như chuột, rùa, tắc kè và nhiều nhất là rắn. Chị thấy bà bán rắn trong chợ, người phụ nữ này đã thọc tay vào thùng chứa đầy rắn để giới thiệu với khách hàng, những con rắn uốn lượn, trườn mình, quấn quýt, soắn suýt vào nhau và vào cánh tay chị ta mà chị vẫn tỉnh bơ nhẹ nhàng gỡ chúng ra như người ta gỡ chiếc lá khô dính trên vai trên áo.
Bây giờ gặp bà Diana chị càng nể bà Diana gan dạ hơn bà bán rắn kia. Chị Bông không muốn nghe bà Diana kể chuyện ngày xưa, chị đi vào thực tế:
- Mấy giờ nhà quàn đóng cửa hả bà Diana?
Bà Diana nhìn đồng hồ tay:
- Tám giờ, mà bây giờ mới 7 giờ rưỡi.
- Sao nãy giờ tôi không thấy ai đến viếng nhỉ? chẳng lẽ tôi là người khách cuối cùng nơi nhà quàn?
- Chắc thế, vì trời đang mưa, chẳng ai muốn viếng nhà quàn lúc tối và trời mưa thế này đâu. Thường thì đông người viếng vào ban ngày cho tới 5-6 giờ chiều, sau đó thì lai rai là những người bận rộn ban ngày không đến được, trước khi chị đến có vài người khách vừa rời khỏi, trong số đó có 2 người viếng bà Jessica Andrews của chị.
Chị Bông thấy tiếc, gía mà xe chị nổ máy ngay thì chị đã viếng bà Jessica cùng lúc với 2 người kia đỡ sợ biết bao. Chị Bông lập lại:
- Tôi là người khách cuối cùng nơi nhà quàn.
Chị Bông rùng mình khi biết giờ này chỉ có chị và bà Diana trong nhà quàn và không xa là những chiếc quan tài nằm trong mỗi phòng có ánh đèn mờ chập chờn soi khung hình chân dung người chết, có hình mặt nghiêm trang, có hình mặt mỉm cười và ánh mắt đăm đăm nhìn người dối diện, đôi mắt như còn sống, như có hồn, tưởng như mình quay mặt đi ánh mắt vẫn tinh quái ngó theo ở sau lưng, Bên cạnh những khung hình ấy là bó hoa tang hương thơm quyện lẫn mùi người chết thành mùi thơm huyền bí và lạnh lẽo.
Nếu ngay lúc này bà Diana, người có khuôn mặt đàn ông chợt nhìn trừng trừng vào mặt chị và nhếch môi cười, bà chẳng cần nói năng gì cả cũng đủ làm chị Bông lăn đùng ra chết ngất ngay tại chỗ chứ không kịp nhấc chân chạy thoát nữa.
Chị Bông lại là người khơi chuyện để bà Diana bận rộn, không có thì giờ…toan tính hù dọa như chị Bông đã tưởng tượng:
- Bà làm ở đây bao lâu rồi?
Bà Diana được dịp nói về mình:
- Tôi đã làm việc cho vài nhà quàn, nhưng ở nhà quàn này gần 10 năm. Ban đầu tôi học 4 năm đại học về môi trường khí tượng nhưng không tìm được việc, sau nghe bạn bè nói những việc liên quan đến nhà qùan dễ xin việc lương lại khá cao nên tôi học về Funeral Assìstant, bây giờ tôi đã lớn tuổi làm công việc tiếp nhận này cho nhàn hạ.
Chị Bông lại có thêm kinh ngiệm về những ngành học, nhiều người chọn những ngành nghe thật kêu và cao siêu nhưng không dễ xin việc là thế, vừa tốn tiền mượn nợ trong suốt 4 năm học vừa phí đi 4 năm của tuổi trẻ để rồi phải học sang ngành nghề khác, lại mượn thêm nợ, nợ cũ nợ mới chồng chất có khi cả đời trả chưa xong. Bởi thế chị Bông vẫn quan niệm cha mẹ nên đóng góp ý kiến và hướng dẫn con cái chọn ngành nghề khi vaò đại học, dĩ nhiên tùy theo khả năng của nó, tuổi trẻ mới lớn thường ngông cuồng bốc đồng có khi chọn lưạ không chín chắn.
Bà Diana nói hầu hết những việc trong nhà qùan đều phải có license, kể cả trang điểm xác chết công việc tưởng như bất cứ phụ nữ nào cũng làm được, nhưng không có license thì chẳng ai thuê...
Chị Bông đi ra ngoài cửa chính thấy trời đã bớt mưa nên vào chào bà Diana:
- Tôi phải về đây, chồng con tôi đang đợi tôi về cho bữa cơm chiều đã quá muộn...
Bà Diana biết không thể giữ khách lâu hơn nên cùng đứng dậy tiễn chân chị ra tới cửa, thêm được khoảnh khắc nào bên người thứ hai bà Diana sẽ cảm thấy yên tâm khoảnh khắc ấy còn hơn là ngồi im nơi bàn làm việc bên cạnh những xác chết đếm thời gian trôi qua từng phút từng giây trong buổi tối mưa rơi quạnh quẽ...
Chị Bông đi bộ ra chỗ đậu xe ngay phía trước mặt nhà quàn, trời đã chập choạng tối, đi được vài chục bước chị bất giác quay đầu lại nhìn bà Diana lần nữa, bà vẫn đứng ở đó chưa chịu vào trong, bóng dáng bà đứng chênh vênh nơi cửa dưới ánh đèn vàng trông bà vàng vọt như một bóng ma.
Chị Bông không dám nhìn lâu, chỉ sợ bà Diana bất chợt nổi hứng bước lững thững theo chị ra xe nên chị Bông bước thật nhanh và chui tọt vào xe, quay các cửa kính lên kín mít rồi lock lại ngay.
Bây giờ chị cảm thấy sung sướng, an tâm và an toàn, chẳng sợ gió lạnh, chẳng sợ bà Diana nếu bà dở chứng quái quỷ, chẳng sợ ma cho dù các xác chết trong nhà quàn kia có bỗng dưng vùng dậy chạy ra đây chị cũng sẽ kịp thời nổ máy và vọt đi như những lần chị đã đạp ga cho xe vượt qua đèn vàng trước khi đèn vàng chuyển sang màu đỏ...
Chiếc chìa khoá xe tra vào ổ, máy lại không nổ ngay y như lúc chị khởi hành từ hãng để đến đây, chiếc xe lại đỏng đảnh ăn vạ, điều này ít khi xảy ra và điều này chị đã biết từ lâu mà chưa có thì giờ đem xe đến shop sửa chữa vì xe vẫn chạy ngon, để bây giờ chị phải bực mình hì hục vơí nó, cứ vặn chìa khóa vào, rút chìa khóa ra và cho vào vặn tiếp, trong khi màn mưa Thu nhẹ nhàng vẫn bao quanh tầm mắt chị, vẫn bao quanh những khung cửa kính xe.
Không lẽ vì ngày Halloween.gần kề và vì chị Bông đi viếng người chết nên chiếc xe dở chứng trêu chọc chị từ lần đi cho đến lượt về?
Bỗng chị Bông rợn người, cảm giác lạnh chạy dọc theo xương sống lưng, chị linh cảm có ai đó đang nhìn, đang theo dõi từng cử chỉ của chị vật vã với chiếc xe, chị ngẩng phắt mặt lên và kinh hãi thấy bên khung cửa kính ghế hành khách bên phải chị một khuôn mặt đang áp vào vẻ hối hả và giục gĩa.
Máy xe chưa nổ, chị Bông có đạp ga để vọt đi cũng bằng thừa, ai bảo lúc nãy chị tưởng tượng nếu các xác chết vùng dậy chạy ra đây. Trời ơi, linh thiêng đến thế ư??
Nhưng chị đã nhận ra khuôn mặt to vuông và dài như đàn ông và mái tóc vàng óng ả của bà Diana dù mái tóc đã thấm nước mưa làm khuôn mặt bà bơ phờ như người vừa trúng gío...
Bà Diana đập vào cửa kính xe, nói to:
- Mở cửa, mở cửa…
Không thể bỏ chạy, không thể ngồi im trước sự giục gĩa của bà Diana chị Bông đành hạ cửa kính xe xuống chừng nửa gang tay đủ nghe bà Diana nói:
- Chị để quên chiếc cell phone này.
Bà đưa chiếc cell phone qua khe hở cửa kính, nhìn thấy chiếc cell phone quen thuộc của mình chị Bông mới tin bà Diana là thật chứ không phải là ma, chị quay cửa kính xuống thấp hơn nữa và lịch sự:
- Cám ơn bà Diana, đây là cell phone của tôi...
Bà Diana không dấu được vẻ sợ hãi còn vương vấn trên nét mặt:
- Chỉ còn mình tôi ngồi canh những xác chết thì tôi giật bắn người khi nghe tiếng phone reo inh ỏi trong phòng xác, chẳng lẽ tiếng phone reo lên từ cõi chết? chẳng lẽ ma qủy hiện về gọi phone cho nhau? Và chẳng lẽ xác chết nào đó còn mang theo cell phone về bên kia thế giới để xài tiếp? tiếng reo không chịu ngừng nghỉ đến nỗi tôi tưởng như các người chết sắp sửa bước ra khỏi quan tài tìm tôi trách mắng đã để tiếng phone reo ầm ĩ làm phiền giấc ngủ trăm năm của họ, tôi phải lần mò vào trong các phòng và tìm thấy cái cell phone nơi phòng bà Jessica, tôi biết ngay là của chị bỏ quên nên chạy vội ra kẻo chị về mất.
Chị Bông áy náy nhìn bà Diana và giải thích về sự xớn xác của mình:
- Lúc nãy trong khi tôi vào viếng Jessica thì chồng tôi gọi, tôi nói chuyện xong vội để cell phone xuống ghế cạnh quan tài để cầu nguyện và vĩnh biệt với người qúa cố rồi quên mất.
Bà Diana cũng giải thích:
- Thú thật với chị tôi là người phụ nữ gan dạ, tin vào khoa hoc chẳng biết sơ ma qủy là gì, nhưng cũng không tránh khỏi có những lúc vẫn yếu lòng sợ hãi bâng quơ kể từ khi tôi vào làm việc tại nhà quàn. Chiều nay nhà quàn vắng khách trời lại u ám muốn đổ mưa, thấy có chị vào thăm tôi đã vui lắm, cũng may chị đã bên tôi hơn nửa giờ đồng hồ.
Chị Bông khích lệ bà Diana:
- Không sao đâu Diana, mưa Thu trong một buổi chiều muộn rất đẹp như bà đã một thời tuổi trẻ từng yêu thích và có kỷ niệm với mùa Thu. Với lại cũng sắp đến giờ bà về nhà…
Chị Bông nói ngon lành thế chứ trong lòng chị chỉ muốn có cánh bay ra khỏi nơi này càng sớm càng tốt,. bà Diana lại thấy vui vì những lời chị Bông:
- Ừ, tôi không nên sợ hãi mới phải, có ma qủy gì đâu, chỉ tại lòng mình mà thôi.
Chị Bông nhìn lại cái cell phone và mỉm cười cho bà Diana thêm vui:
- Và tại cái cell phone vô duyên của tôi nữa, nãy tôi nói với chồng khoảng nửa tiếng nữa sẽ về nhà không ngờ trời mưa tôi ở lại lâu hơn nên chồng tôi đã sốt ruột gọi lại để thăm chừng và làm bà hết hồn...
Bà Diana mỉm cười và giục:
- Chị về đi, lái xe cẩn thận nhé, chúc chị về nhà bình an.
- Cám ơn bà Diana, chúc bà buổi tối an vui.
Chị Bông nổ máy xe, lần này máy nổ ròn rã, chị lùi xe và giơ tay vẫy chào bà Diana lần nữa. Xe ra khỏi khuôn viên nhà quàn Heaven, ngôi nhà quàn và khu rừng Thu tối om mỗi lúc một xa và khuất hẳn trong lòng phố xá.
Chị Bông quay kính xe xuống một chút để hít thở làn gío và mưa của mùa Thu hắt vào, lòng thanh thản niềm vui vì đã thực hiện xong buổi gĩa từ bà Jessica, ngày mai đám tang bà sẽ cử hành chị không đi tiễn đưa được nhưng những lời chị thân ái nói với bà chiều nay chắc linh hồn bà đã cảm nhận và bà Jessica sẽ yên nghỉ nơi mộ phần với những tình cảm của gia đình và bè bạn đã dành cho.
Đường phố đã lên đèn từ lâu, chiếc xe chị Bông đi trong thành phố, đi trong làn mưa Thu .Bây giờ chị Bông mới thấy mưa Thu trong ánh đèn lung linh huyền ảo thơ mộng và đẹp biết bao.

Nguyễn Thị Thanh Dương
(Oct. 10, 2014)