"Ta muốn cưỡi cơn gió mạnh, đạp làn sóng dữ, chém cá tràng-kình ở Biển Đông, quét sạch bờ-cõi để cứu dân ra khỏi nơi đắm-đuối chứ không thèm bắt chước người đời cúi đầu, cong lưng làm tỳ-thiếp cho người ta"

** Triệu Thị Trinh **

 

Một Thời  

 

Làm sao anh có thể viết

về một thời, khi thấy gió bay

anh mới biết rằng tóc em quá ngắn,

 

khi thấy nắng hanh

anh mới biết rằng màu phấn

còn quá nhạt trên má em,

 

khi mời em đi lễ hội anh mới thấy

rằng em chưa biết điểm trang.

 

Làm sao anh có thể viết về một thời,

khi em mang tiếng cười vào đời

anh và bây giờ còn vọng trong trí nhớ của anh,

khi tiếng guốc em đi thời

mới lớn vẫn còn gõ nhạc trong giấc ngủ của anh,

khi chúng ta lần đầu nhìn nhau

và thấy thời gian đứng lại.

 

Một thời. Một thời.

Một thời vẫn làm anh run rẩy

khi nhớ lại màu môi hôn của em.

 

Phan Tấn Hải

 

Once Upon A Time

How could I write about a time

when I saw the wind

and knew that your hair was so short,

when I saw the dry sunshine

and knew that your cheek color was so pale,

and when I invited you to a festival

and knew that you learned

nothing about make-up.

 

How could I write about a time

when you brought laughters into my life

and let them echo deeply in my memory,

when you walked on wooden clogs in our naive

years and sounded the music in my sleep,

and when we first time looked at each

other and knew the time has stopped.

 

Once upon a time. There was a time.

A time that has made me shake

while recalling the color of your kissing lips.

 

Phan Tấn Hải