"Ta muốn cưỡi cơn gió mạnh, đạp làn sóng dữ, chém cá tràng-kình ở Biển Đông, quét sạch bờ-cõi để cứu dân ra khỏi nơi đắm-đuối chứ không thèm bắt chước người đời cúi đầu, cong lưng làm tỳ-thiếp cho người ta"

** Triệu Thị Trinh **

 

Thăm Cha Ở Nhà Dưỡng Lão

Một ngày mùa Đông, xuyên bang về phía bắc,
Tôi vào thăm một nhà dưỡng lão xa xôi.
Xe ngoằn ngoèo qua cánh rừng thưa thớt,
Sau lùm cây, vài biệt thự đẹp như mơ.

*Nhà dưỡng lão ẩn mình trong khu rừng vắng vẻ,
Kiến trúc hai tầng mở rộng cánh hình V.
Cửa ra vào nằm dưới portico,
Với bốn cột cao kiểu thời Hi lạp cổ.
*Hai giãy hành lang chạy dài nhưng chật trội,
Nhiều xe lăn tay trên có những người già.
Hăm hở tìm cha, ở chỗ nào đâu đó?
Chẳng thấy gì, nên dạ thật nôn nao.
*Rồi như ánh bình minh vừa ló dạng,
Con muốn oà lên như đứa trẻ lên ba.
Ô kìa cha: ngồi một chiếc xe lăn,
Trong góc nhỏ sát căn phòng ngoạn cảnh.
*Mặc áo len dày mũ choàng che kín cổ,
Cha gục đầu im lặng ngủ lim dim.
Không thể nén niềm vui, con nắm vội
Lấy bờ vai gầy guộc của cha yêu.
*Cha lơ đãng nhìn con chưa nhận biết,
Một người con ngàn dặm đến thăm cha.
Giữa mùa lạnh tuyết rơi buồn da diết,
Những cành cây ủ rũ nhuộm màu tang.
*Như các lần thăm, con vẫn thường ca hát,
Và đệm dương cầm những nhạc khúc cha ưa.
Bản Ngày Về tả đàn chim tung cánh
Từ bốn phương tìm về tổ ấm quê hương.
*Cha chợt tỉnh, nhạt nhoà đôi mắt lệ,
Dĩ vãng hiện về như sống lại chuỗi ngày qua.
Con cũng nhớ từ khi còn bé dại,
Được vòng tay ấp ủ bởi tình cha.
*Công cha mẹ, đấng sinh thành dưỡng dục,
Như non cao đất rộng biển vô bờ.
Trở lại Georgia sau lần thăm ngắn ngủi,
Có ngờ đâu: lần chót gặp cha già.

Ôi buồn quá những cụ già trong các nhà dưỡng lão!
Suốt ngày đêm ngóng đợi những người con.
Trải bốn mùa Xuân Hạ lẫn Thu Đông,
Sống cô quạnh,âm thầm cho đến khi về cõi chết.

ChinhNguyen/H.N.T.
GA/USA 4/2011