"Biết lỗi, không khó; đổi lỗi mới khó. Nói điều thiện không khó, làm điều thiện mới khó." ** Hà Phủ - triều Lê Nhân Tôn **

 

Ngôi Nhà Đẹp

Tôi có lần thăm một ngôi nhà đẹp,
Mặt tiền lộng lẫy hoa cỏ kiêu sa,
Ngôi nhà đắt tiền ở đất Cali .,
Giữa phố người Việt cùng nhau khoe sắc.

Ngôi nhà trang trí vách tường màu xám,
Sàn gỗ màu đen bóng. Lạnh cả chân,
Trong nhà bốn mùa đều như mùa Đông,
Với màu sắc một gam buồn qúa đổi.

Tôi bước lên lầu chập chùng bóng tối,
Hành lang dài đèn thắp chẳng đủ soi,
Một con mèo nằm trên ghế buồn thiu,
Con mèo hình như nằm đây đợi chủ?

Chiếc giường rộng hoang vu trong phòng ngủ,
Chắc nơi này chưa mấy trọn niềm vui?
Dù hai chiếc gối đời vẫn lẻ loi,
Chăn nệm phẳng chưa vì ai xô lệch.

Nỗi buồn theo tôi ra ngoài phòng khách,
Có bộ ghế da thời thượng đẹp sang,
Có bức tranh nổi tiếng treo trên tường,
Ai sẽ đến? Ai ngắm tranh? Chia sẻ…

Bước sang phòng bếp một trời quạnh quẽ,
Bàn ăn dài sáu chiếc ghế thượng lưu,
Có giá thắp nến, có chùm đèn treo,
Mà chắc gì chủ cùng ai ăn tối!

Mở cánh của bếp lòng tôi bối rối,
Bước ra vườn sau tìm chút thảnh thơi,
Mảnh vườn rộng là thảm cỏ xanh tươi,
Tha thiết qúa, một góc vườn chuông gió.

Là những mảnh thủy tinh màu trắng xóa,
Ngọn gió nào sẽ lay động được đây?
Tôi nâng niu từng miếng trắng trên tay,
Ai sẽ là gío về đây xao xuyến?

Chuông gió góc vườn im lìm. Rất thấp,
Cơn gió nào đủ mạnh mẽ thổi qua?
Những mảnh thủy tinh rồi sẽ vỡ òa ,
Khua lên tiếng kêu niềm vui mong đợi.

Để chủ nhân sẽ không còn thấy tủi,
Giữa lặng thinh từ sân trước vườn sau,
Giữa những căn phòng lịch lãm như nhau,
Nhưng tình yêu vẫn là người khách lạ.

Ngôi nhà đẹp nhưng không là tất cả,
Người sống trong nhà ấy vẫn khóc thầm,
Ngôi nhà buồn như những nốt nhạc trầm,
Rơi lặng lẽ vào tâm hồn hoang lạnh.

Nguyễn Thị Thanh Dương
(Kỷ niệm Calif. Nov.14- 2012)
(Dec. 4- 2012)