"Đường đi khó, không khó vì ngăn sông cách núi mà khó vì lòng người ngại núi e sông." ** Nguyễn Bá Học **

 

Gọi Nắng

Ai phủ trời xanh lớp lớp mây
Để mây rắc xuống thế gian này
Từng chùm hoa tuyết, chùm hoa tuyết
Cánh trắng như là mây trắng bay

Tuyết trắng bay bay trắng góc trời
Tôi đi trong tuyết lạnh lùng rơi
Tuyết rơi, giá buốt hồn hoang đảo
Đôi tiếng chim kêu cũng rã rời

Tôi gởi hồn theo cánh tuyết bay
Hàng cây nhớ nắng đứng chau mày
Như tôi nhớ quá hương ngày cũ
Hương của quê tôi thuở nắng đầy

Từ buổi xa quê sống phận Hời
Nỗi lòng cố quận những đầy vơi
Trái tim vong quốc bao mùa tuyết
Vẫn đứng cô đơn gọi mặt trời

Tôi gọi và tôi vẫn khát khao
Một vòng tay ấm, tiếng ca dao
Hỡi trăm cái trứng ngàn phương gió
Lòng có bâng khuâng, có dạt dào?

Tuyết vẫn mông mênh, vẫn bạt ngàn
Ô kìa, hạt tuyết mới vừa tan
Hay là giọt lệ đang thành đá
Để lạnh lòng nhau đến phũ phàng?

Ngô Minh Hằng