"Đường đi khó, không khó vì ngăn sông cách núi mà khó vì lòng người ngại núi e sông." ** Nguyễn Bá Học **

 

Một Ngày

Nếu một ngày
Tôi không vào nhà dưỡng lão
Tôi sẽ ngồi vào
Trong góc bếp nhỏ kia
Nơi tôi đặt chiếc bàn gỗ
Xưa tôi đã ngồi mớm cơm cho con

Trên chiếc bàn chông chênh
Dấu chân đời vàng úa
Vài cuốn sách lơ ngơ
Dạy nấu chín đời mình
Để một ngày mang theo

Cây viết hoang sơ
Bình mực cạn
Tôi thay ngòi bút tre bằng chiếc máy
Có phím gõ nhẹ
Như chiếc đàn không dây tơ

Hồn ngu ngơ
Tôi cũng biết bấm vào
Mỗi phím thơ là phím đời qua
Bài thơ làm
Đã nhạt nhoà cơn mộng

Tay run run
Níu quá khứ quay về
Trong góc buồn
Tôi lẩm nhẩm câu thơ
Bài thơ từ thuở xưa
Thơ nay đã chín
Thành câu kinh buồn chơ vơ

Tôi ngồi trong góc tối
Câu kinh đọc mãi
Càng đọc càng quên
Có hứa rồi xin
Thượng đế cho ở lại thêm
Vài giây sáng trong đời

Nếu có ngày tôi được dìu
Chân khập khểnh
Qua mãnh đời cứng ngắc
Tôi cũng xin ngồi
Cạnh góc bàn
Mòn dần khoanh ký ức

Có một ngày
Mắt tôi không tròng đen
Nhìn cuộc đời
Thản nhiên như suối
Vô tình như đá cuội
Lặng lẽ bên bờ một nụ cười

Nếu một ngày nữa
Hình như tôi không sợ
Bóng nguy nga
Hung thần hay quỷ dữ
Nhập vai thế thiên thần
Tôi rạng rỡ đi sau

Một ngày đang còn đó
Cuộc đời đi qua vai
Tôi còn ngồi
Trong góc bếp buồn
Để nhà dưỡng lão
Vắng đi đôi mắt ngây ngô
Không còn thấy
Những nụ cười khờ khạo
Ngồi yên nhìn lơ láo
Qua khung cửa vô tình

Nếu ngày đó
Tôi sẽ vào chốn ấy
Thì con ơi
Hãy cho tôi một ngày bên con

Võ Hương Phố
3/10/13