"Tôi là một người trong tay không lấy một tấc sắt, trên mặt đất không có chỗ nào dừng chân. Chẳng qua mình là một thằng tay không, chân trắng, sức yếu, tài hèn lại đòi vật lộn với hùm beo có nanh dài, vuốt nhọn. Dù sao mặc lòng, tôi vẫn cứ hăng-hái đi tới. Tôi vẫn muốn đổ máu ra mua Tự-Do." ** Phan Bội Châu **

Nặng Nợ Kiếm Cung

Em là cánh hoa rừng reo trong gió,
Sáng tinh mơ khoe sắc thắm hương nồng.
Ta tráng-sĩ chiều hôm không chốn ở,
Kiếm cung mòn, mệt-mỏi gót phong-sương.

Ta chợt thấy đôi vai mình nặng trĩu,
Bóng ngựa hồng gục-ngã ở non cao.
Giòng suối biếc ngẩn-ngơ đôi hàng liễu,
Rừng Xuân mơ lạc-lõng cánh hoa đào.

Ta uống rượu say, nghêu-ngao với vượn,
Đọc Việt thư trong lều cỏ hoang-sơ.
Sông nước cũ soi giòng trăng bỗng ngượng,
Kinh dăm hàng vụn-vặt lẫn trong thơ.

Rồi một buổi cỡi trâu ra đồng vắng.
Làm người ngu ca hát ở sông dài.
Rừng cây dại trổ dăm cành hoa trắng,
Hồ dễ mấy người biết đó là mai.

Thôi em nhé, cánh hoa gầy trước cửa.
Thương chi ta chàng tráng-sĩ không nhà.
Thân đã lỡ đa mang đời vó ngựa,
Kiếm cung còn vui rộn khúc quân ca.

Dã-Tràng Biển Đông