"Ta muốn cưỡi cơn gió mạnh, đạp làn sóng dữ, chém cá tràng-kình ở Biển Đông, quét sạch bờ-cõi để cứu dân ra khỏi nơi đắm-đuối chứ không thèm bắt chước người đời cúi đầu, cong lưng làm tỳ-thiếp cho người ta"

** Triệu Thị Trinh **

  

Theo Chim Về Núi

Ta hoang-mang trong đêm dài u-tối,
Kiếm cội-nguồn giữa rừng sách xa-xưa,
Chợt thương thiên-hạ đua nhau tìm áo mới,
Cỏ nội hoa đồng ta nằm hát say-sưa.

Một sáng mùa xuân hoa vàng trên đỉnh núi,
Chim gọi ta về tấu khúc hoan-ca.
Rộn-rã theo chim đốt trăm ngàn trang sách
Cản lối ta về cùng với mẹ cha.

Ta đã yêu tiếng cồng trong sương sớm,
Tiếng sáo, tiếng bầu, tiếng hát, tiếng ngâm,
Tiếng trống đồng xưa ru hồn vừa lớn,
Tiếng mẹ hiền-từ, tiếng bố hiên-ngang.

Ta đã thấy tim em là bóng mẹ:
Chẳng thiết đời mình chỉ biết chồng con.
Ta đã gặp anh-hùng trong bốn bể:
Dâng cả đời mình còn thác với non-sông.

Trên cánh đồng xanh chim về từ thiên cổ,
Miệng trổ hoa cười trong gian-khổ nguy-nan.
Gió núi vẳng đưa tiếng chuông chiều đổ,
Vỗ giấc an-lành ta ngủ miên-man.

Dã-Tràng Biển Đông